Dịch Hi Thần từ trong ***g ngực Trưởng Tôn Tử Quân tránh ra, đang lo lắng nên nói cái gì, chỉ thấy Trưởng Tôn Tử Quân tỉ mỉ quan sát bốn phía, sau đó một kiếm bổ về một phương hướng!
Soạt!
Ảo cảnh bị xé ra một vết nứt, phong cảnh đột biến, trước mắt xuất hiện một con đường.
Trưởng Tôn Tử Quân khẽ cau mày, vừa đi về phía trước, vừa tiếp tục đánh giá xung quanh.
Hắn không tìm được miêu yêu sử dụng ảo cảnh kia, bởi vì yêu khí trong Thương Minh động này thực sự quá mạnh mẽ, bốn phương tám hướng đều có yêu khí kéo tới, dù là con nhện bò tới bò lui trên vách đá cũng mang yêu khí dày đặc. Người lúc tu luyện chú ý địa linh nhân kiệt, yêu cũng giống vậy, Thương Minh động là một nơi bảo địa, vật còn sống đến nơi đây, rất nhanh thành yêu.
Không tìm được người thi thuật, bọn họ vẫn luôn nằm ở hoàn cảnh bị động. Mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân có thể không ngừng bổ ảo cảnh ra, nhưng lãng phí thời gian không nói, còn lãng phí linh lực. Nếu như một đường đều tiếp tục tiêu hao như vậy, lúc gặp phải Thương Minh động chủ, liền có chút phiền phức.
Dịch Hi Thần đột nhiên nói: “Xem ta.”
Chỉ thấy y lấy ra một cái lư hương, cắm vào một cây hương đốt, không bao lâu, yêu khí ở vài chỗ đột nhiên tăng cường. Thân hình Trưởng Tôn Tử Quân lóe lên, không bao lâu liền bắt về ba con miêu yêu bỏ vào bên chân Dịch Hi Thần. Ba con miêu yêu mắt say lờ đờ mơ hồ, vây quanh bên cạnh lư hương lăn lộn đầy đất, có một con bỗng nhiên tỉnh táo, giãy dụa đi mấy bước về bên ngoài, nhưng chung quy không chống cự nổi dục vọng trong lòng, vừa nghiêng đầu liền trở lại, tiếp tục lăn lộn đầy đất.
Dịch Hi Thần dương dương đắc ý nói: “Lợi hại không?”
Cháy ở trong lư hương này chính là hương mà y dùng mộc thiên liệu sau khi cường hóa làm ra. Ngày hôm qua y nghe ngóng với vạn sự thông, trong Thương Minh động này có miêu yêu, vì vậy nhận việc trước tiên chuẩn bị chút mộc thiên liệu. Đừng thấy mấy con tiểu miêu đó tu luyện mấy chục năm rốt cuộc thành yêu, nhưng miêu yêu lợi hại đến đâu, cũng đều thích mộc thiên liệu, đơn giản là lực tự kiềm chế mạnh yếu có thay đổi thôi. Giống như người tu vi cao đến đâu, cũng vẫn yêu thích những thứ đẹp mắt.
Trưởng Tôn Tử Quân bốp bốp đánh ra ba chưởng, vỗ vào đỉnh đầu mấy con tiểu miêu trong lòng, thân thể ba con tiểu miêu mềm nhũn liền ngã xuống, ít nhất cũng phải hai ba ngày mới có thể tỉnh lại. Bọn họ là đến tìm tuyết hổ tinh, những tiểu yêu khác đơn giản là nghe theo tuyết hổ tinh điều khiển, bọn họ cũng không cần đại khai sát giới.
Vì vậy hai người tiếp tục đi vào trong.
Không bao lâu, trước mắt mấy bóng đen xoát xoát chợt lóe, tốc độ cực nhanh, tựa như tia chớp!
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày: “Là quyền hầu.”
Tuy rằng trước đây Dịch Hi Thần chưa từng thấy quyền hầu, nhưng từng nghe nói qua loại yêu thú này. Quyền hầu giống như người tu thể trong tu sĩ, linh lực chúng nó không mạnh, thế nhưng bọn chúng hành động nhanh như chớp, hơn nữa lực nắm đấm của bọn chúng vô cùng lớn, quyền hầu tu thể đến lợi hại nhất, một quyền có thể đập nát một ngọn núi nhỏ!
“Tuyết hổ tinh thu không ít tiểu đệ nhỉ!” Dịch Hi Thần vẫn còn tâm tư đùa giỡn.
Đang nói thì một bóng đen từ bên người y xẹt qua, Dịch Hi Thần lui một bước. Y chú ý nơi mà quyền hầu bay qua để lại sợi tơ nhỏ màu bạc rất khó phát giác, hình như là tơ nhện mảnh. Trong lòng y lập tức hiểu rõ: Lợi dụng hành động có chút nhanh, quyền hầu rất thích hợp bày trận, trước tiên dùng tơ nhện mảnh nhốt bọn họ lại không thể động đậy, sau đó đám quyền hầu có thể coi bọn họ là bao cát mà đánh!
Dịch Hi Thần lập tức rút kiếm, chém vào tơ nhện mảnh đụng vào người, để tránh bị cuốn lấy.
Trưởng Tôn Tử Quân có chút do dự. Mấy quyền hầu đó tốc độ quá nhanh, hắn rất khó bắt bọn chúng lại, nếu như trắng trợn thả kiếm khí ra, ngược lại có thể đem tất cả đám quyền hầu đó đều chém xuống, nhưng mà động này yếu ớt, trên đỉnh đầu lại lơ lửng rất nhiều nhũ đá, buông tay ra một đòn rất có thể khiến sơn động rung sập, chính bọn họ cũng sẽ bị chôn ở bên trong.
Chỉ chớp mắt, bóng đen tán loạn xung quanh càng ngày càng nhiều cũng càng lúc càng nhanh, sợi bạc trong động cũng càng bày càng nhiều, Dịch Hi Thần sắp không chém tới, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Bọn họ dần dần phát hiện, quyền hầu tách hai người bọn họ ra.
Xung quanh Dịch Hi Thần càng ngày càng nhiều tơ nhện mảnh, đã vây y ở một vùng, hơn nữa đám quyền hầu đang dần dần thu hẹp vòng vây. Dịch Hi Thần muốn rút kiếm chém đứt tơ nhện, lập tức sẽ có quyền hầu phát động tấn công về phía y, ngăn cản động tác của y.
“Mẹ ơi!” Dịch Hi Thần kinh ngạc thốt lên, “Mấy con khỉ này quá vô sỉ! ! Hết sức vô sỉ! ! !”
Trưởng Tôn Tử Quân quay đầu, chỉ thấy Dịch Hi Thần tức giận đến sắc mặt đỏ lên, tay cầm kiếm che ở trước khố.
Đám quyền hầu đó đánh người không đánh mặt, chuyên nhìn chằm chằm chỗ yếu hại mà đánh, y chỉ cần dám giơ tay chém tơ nhện, lập tức có hầu tử mang theo quả đấm to tấn công về hạ thân của y, làm cho tay y cũng không giơ lên được, trơ mắt nhìn vòng vây càng ngày càng nhỏ.
Trưởng Tôn Tử Quân không biết phát sinh chuyện gì, chỉ thấy Dịch Hi Thần vướng trái vướng phải, hiển nhiên lâm vào khốn cảnh.
Hắn cầm kiếm bổ về phía tơ nhện che ở giữa hai người, nhưng mà kiếm gỗ không sắc bén băng lãnh như kiếm sắt, bị tơ nhện có tính dính cực mạnh dính đến mức có chút chậm chạp. Hắn đem kiếm khí rót vào kiếm gỗ, kiếm khí sắc bén lập tức đem tơ nhện chém đứt, không chút trở ngại.
“Cẩn thận!” Dịch Hi Thần kinh ngạc thốt lên!
Một con quyền hầu vẫy vẫy quả đấm to quơ về phía hai mắt Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà Dịch Hi Thần thấy rõ, quyền hầu kia chỉ vì mê hoặc Trưởng Tôn Tử Quân, còn chân chính khởi xướng một đòn trí mạng, lại là một hầu tử bên dưới hướng thẳng đến chỗ yếu hại của Trưởng Tôn Tử Quân!
Trưởng Tôn Tử Quân mắt nhìn tám hướng, tự nhiên chú ý tới trò xiếc của đám hầu tử. Nhưng mà hắn chỉ bình tĩnh nghiêng đầu qua, tránh khỏi nắm đấm đập về phía mắt hắn, còn bên dưới thậm chí cũng không dùng tay chặn lại một chút.
“Ầm!”
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, quyền hầu tập kích chỗ yếu hại của hắn đột nhiên bay ngược ra ngoài, còn đụng phải một đồng bọn của mình, hai con khỉ bị bắn thật mạnh vào trong vách đá, dậy lên một trận đá vụn tro bụi!
Đám quyền hầu từ trước đến giờ luôn đoàn kết, thấy đồng bọn của mình lại bị người ta đánh bay, nhất thời bị châm lửa giận, nhiều con quyền hầu bỏ qua Dịch Hi Thần, thẳng đến Trưởng Tôn Tử Quân!
Ầm!
Một con quyền hầu bay ra ngoài!
Ầm ầm!
Hai con quyền hầu bay ra ngoài!
Ầm ầm ầm!
Ba con quyền hầu bay ra ngoài!
Ngay cả “đầu sỏ gây tội” Trưởng Tôn Tử Quân cũng co rút khóe miệng: “Mắt nhìn của mấy con khỉ này…”
Đám hầu tử một con tiếp một con luân phiên mà lên, nhưng chính là đều nhắm chuẩn chỗ yếu hại để đánh, cho dù tình cờ có đánh nơi khác cũng chỉ là để yểm trợ cho đồng bọn mình công kích chỗ yếu hại. Trưởng Tôn Tử Quân thì cái gì cũng không làm, hơn phân nửa quyền hầu đã bị lực lượng gấp mười lần của mình bắn trở lại, đập ra từng cái từng cái hố sâu trên vách đá.
Dịch Hi Thần cũng nhìn đến trợn tròn mắt.
Số lượng quyền hầu càng ngày càng ít, vòng vây của Dịch Hi Thần tự nhiên cũng giải. Y chém đứt tơ nhện mảnh quấn quanh người, cùng Trưởng Tôn Tử Quân bắt hết vài con quyền hầu còn lại. Trưởng Tôn Tử Quân đập mấy chưởng xuống, đám quyền hầu liền ngã một chỗ.
Giải quyết đám quyền hầu, Trưởng Tôn Tử Quân liền muốn tiếp tục chạy vào trong động, lại bị Dịch Hi Thần kéo lại.
“Gấp cái gì chứ!” Dịch Hi Thần nói, “Đánh bại tiểu yêu quái, phải kiếm chiến lợi phẩm biết không? Ngươi phải thời khắc nhớ kỹ, chúng ta là người nghèo!”
Dứt lời liền chạy tới, móc từng con từng con hầu tử bị đẩy lùi từ trong vách đá ra, đặt song song trên đất. Đám hầu tử bị xếp cùng một loạt, Dịch Hi Thần mở lòng bàn tay chúng nó ra, lấy ra một đám lại một đám tơ nhện mảnh, hài lòng nhét vào trong túi mình. Làm xong, y mới vỗ vỗ tay: “Đi thôi!”
Trong Thương Minh động một động liền một động, tiểu yêu vô số, nhưng căn bản không ngăn được Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần, đảo mắt hai người liền đi được rất xa, Dịch Hi Thần còn đem hầu bao đều chứa đầy ấp.
Có vài tiểu yêu không có uy hiếp đối với bọn họ thì Trưởng Tôn Tử Quân cũng lười ra tay, nhưng mà Dịch Hi Thần lại một con cũng không buông tha. Ngay cả lúc đi qua một băng tằm động, đám băng tằm đó căn bản không tiến hành bất kỳ công kích nào đối với bọn họ, Dịch Hi Thần lại sáng mắt lên mà lôi kéo Trưởng Tôn Tử Quân không chịu đi: “Mau mau mau, đánh bọn nó!”
Trưởng Tôn Tử Quân không còn lời gì để nói: “Mấy con sâu cũng phải đánh sao?”
“Đương nhiên, chiến lợi phẩm phong phú mà! Đánh cho bọn nó phun tơ, có thể bán thiệt nhiều linh thạch!”
Mấy băng tằm bảo bảo sợ đến mức tại chỗ liền ói tơ ra đầy đất.
Đoạn đường này quả thực thông suốt, đám tiểu yêu nếu không phải bị hai người bọn họ xử lý đến răng rơi đầy đất, thì cũng là vừa mới thấy bọn họ liền trốn xa xa không chịu đi ra. Tâm trạng Dịch Hi Thần vui vẻ, tính toán khoảng cách đến chủ động mà tuyết hổ tinh ẩn thân đã không còn xa. Nhưng mà đi một trận, hai người lại đột nhiên ngừng lại.
Dịch Hi Thần cau mày đánh giá bốn phía: “Nơi này chúng ta đi qua rồi.”
Trưởng Tôn Tử Quân ừ một tiếng, hiển nhiên hắn cũng phát hiện.
Đúng như dự đoán, lại đi tới một cái cửa động phía trước, liền nhìn thấy hố to đầy trên vách đá cùng với một loạt quyền hầu xếp trên đất, vẫn chưa có người nào động tới.
“Đầu đuôi trận.” Dịch Hi Thần nói.
Đầu đuôi trận này, là đem một đoạn đường đầu đuôi liên kết, người đi ở bên trong, qua đuôi lại trở về đầu, vì vậy đường đã đi qua lại phải đi một lần rồi một lần, thậm chí vô số lần. Muốn loại bỏ đầu đuôi trận, nhất định phải tìm được “cái đuôi” bị đứt rời, nơi đó nhất định có pháp môn truyền tống, phá hủy pháp môn, trận pháp này dĩ nhiên sẽ phá. Hoặc là muốn rời khỏi đầu đuôi trận, còn có một phương pháp đơn giản nhất, đó chính là quay về. Đoạn cuối nối tiếp với đoạn đầu, nhưng đoạn đầu sẽ không trở lại đoạn cuối, dứt khoát quay đầu rời đi, liền không bị nhốt nữa.
Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần làm sao có khả năng từ bỏ, bọn họ quyết đoán lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, bọn họ lại trở về cái động nơi có quyền hầu.
Chỗ đặt pháp môn truyền tống của đầu đuôi trận, tự nhiên sẽ có sóng linh lực. Nhưng mà vấn đề vẫn xuất hiện ở chỗ yêu khí trong Thương Minh động này quá mạnh, khắp nơi đều là sóng linh lực, muốn tìm được một cái mắt trận, cũng thật là không dễ dàng.
“Đi tiếp.” Trưởng Tôn Tử Quân nói.
Với bọn họ mà nói, đơn giản chỉ là lãng phí một ít thời gian, đi thêm mấy lần, sớm muộn cũng sẽ tìm được mắt trận.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, bọn họ lại đi tới một con đường khác trước giờ chưa từng đi qua. Hai người hồ đồ, lẽ nào đã đi ra khỏi đầu đuôi trận rồi à? Nhưng mà lại đi mấy bước, cái động phía trước lại xuất hiện ba con tiểu miêu hôn mê —— bọn họ trở về chỗ càng ở phía trước!
Nhất thời lông mày Dịch Hi Thần liền nhíu lại: “Đây là đầu đuôi trận liên hợp.”
Sau đầu đuôi trận còn thêm hai chữ liên hợp, vậy coi như càng phức tạp. Thế này liền nói rõ trong động không chỉ có một pháp môn truyền tống, mà là có nhiều cái. Mỗi một pháp môn truyền tống ở đoạn cuối sẽ truyền tống người tới đoạn đầu, nhưng đoạn đầu này lại chưa chắc là đoạn đầu của con đường đó, mà là đoạn đầu của một con đường khác. Đã như thế, cho dù có thể tìm tới một pháp môn rồi phá đi, thì những chỗ khác vẫn còn nhiều pháp môn, thực sự khó có thể thông hành.
Trưởng Tôn Tử Quân hừ một tiếng: “Yêu động nho nhỏ này, hoa chiêu cũng không ít.”
Đột nhiên, hai người cảm thấy có hơi thở ở phía sau đang đến gần, lập tức bày ra tư thế phòng thủ. Một lát sau, hai người Kim Vũ cùng Trương Loan xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bốn người gặp lại, đều là sững sờ.
Chỉ thấy bộ dạng Kim Vũ vô cùng chật vật, đạo bào rách rách rưới rưới, linh lực cũng không mạnh bằng lúc trước, xem ra hắn có thể đi tới đây đã vô cùng miễn cưỡng. Mà Trương Loan phía sau hắn thì thoạt nhìn lại rất tốt, không có dáng vẻ tổn thương gì.
Dịch Hi Thần híp mắt một cái.
Trương Loan vừa gặp hai người kia, đầu tiên là cả kinh, sau đó cực vui mừng: “Vô Địch! Tất Thắng! Không ngờ lại còn có thể gặp các ngươi, thật sự là quá tốt, chúng ta kết bạn đi đi!”
“Kết bạn?” Dịch Hi Thần nhíu mày, “Vậy Thương Vân bảo kiếm…”
Trương Loan vội nói: “Đoạn đường này chúng ta đi tới gặp nạn vô số, đã không kiên trì nổi, hiện tại chúng ta chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Ta là một đan tu, vốn cũng không muốn bảo kiếm gì. Kim Vũ cũng đã không muốn thanh kiếm kia nữa rồi! Còn nữa, nếu có thể để chúng ta đi cùng các ngươi, cũng có thể trợ giúp các ngươi một chút sức lực không phải sao?”
Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đều hơi kinh ngạc, ánh mắt hướng về Kim Vũ, Kim Vũ lại là vẻ mặt chất phác gật đầu: “Ta không muốn kiếm, để chúng ta đi cùng các ngươi đi.”
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân liếc mắt nhìn nhau một cái. Nếu trong huyệt động này có nhiều pháp môn truyền tống, vậy dù Kim Vũ và Trương Loan muốn quay về, cũng rất khó đi ra ngoài. Nếu như Trương Loan kia không phải ma tu, bọn họ có thể còn tin tưởng, nhưng mà đã biết thân phận của Trương Loan kia, đương nhiên sẽ không dễ tin.
Trương Loan vội nói: “Nếu các ngươi không chịu tin ta, ta liền đem Ngưng Đan thạch của ta giao cho các ngươi! Đợi ra khỏi nơi này, rồi trả Ngưng Đan thạch lại cho ta là được.” Nói xong liền móc ra một khối Ngưng Đan thạch, nhét vào trong tay Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân vừa cầm lấy Ngưng Đan thạch, liền nhận ra trong linh khí xen lẫn một tia ma khí. Hắn híp mắt một cái, vẫn nhận Ngưng Đan thạch.
Trong mắt Trương Loan loé ra một vệt tinh quang. Cười nói: “Vậy chúng ta cùng đi đi?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Có thể.”
Trưởng Tôn Tử Quân vừa đáp ứng, Trương Loan vội vàng dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Dịch Hi Thần, nếu như y cũng không có ý kiến, vậy chuyện này liền thành.
Dịch Hi Thần không biết Trưởng Tôn Tử Quân có ý định gì, lại nghe Trưởng Tôn Tử Quân linh tê truyền âm với y: “Hai tiểu yêu quái, chiến lợi phẩm rất phong phú.”
Dịch Hi Thần suýt chút nữa phù một tiếng bật cười. Vội vội vàng vàng nói với Trương Loan: “Được được được, có các ngươi giúp đỡ, chúng ta cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều. Vậy chúng ta đi nhanh đi!”
Nhận được sự đồng ý, Trương Loan dĩ nhiên là vui không chịu nổi, không nói hai lời liền lôi kéo Kim Vũ đi tới trước mặt.
Dịch Hi Thần chậm rãi theo ở phía sau, nói: “Trương đạo hữu, nơi này có cái đầu đuôi trận liên hợp, chúng ta bị nhốt ở bên trong đã lâu, không biết Trương đạo hữu có biện pháp nhanh chóng giải trận hay không?”
Trương Loan nói: “Muốn phá đầu đuôi trận liên hợp, thì phải tìm tới pháp môn, vừa đánh tan, trận pháp tự nhiên sẽ phá. Chỉ là pháp môn trong yêu động khó tìm, chúng ta rất có thể phải bị nhốt ở chỗ này ba ngày năm ngày.” Gã suy nghĩ một chút, nói tiếp, “Ngược lại thật ra ta biết một phương pháp, có lẽ có thể giải khốn cảnh trước mắt, nhanh chóng tìm tới pháp môn, cần dùng đến ánh nến hoặc là hương có thể đốt, nhưng đáng tiếc bên cạnh ta không có mang.”
Dịch Hi Thần lật qua lật lại trong túi càn khôn, lấy ra lư hương vừa rồi y đốt mộc thiên liệu.
Trương Loan kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới Tất Thắng đạo hữu là một kiếm tu, lại còn mang theo vật như vậy ở bên người!” Gã đốt hương lên, trong động không gió, khói liền thẳng tắp bay về phía trên. Gã thổi khói một hơi, khói liền thuận theo hướng khí lưu mà đi.
Dịch Hi Thần nhất thời hiểu rõ gã định làm gì : “Dùng chiêu phong thuật thổi khói, khói đi tới chỗ nào bị đứt đoạn mất, liền nói rõ pháp môn truyền tống ở nơi đó!” Pháp môn truyền tống này truyền tống vạn vật, người qua pháp môn trở lại đoạn đầu, khói qua pháp môn tự nhiên cũng trở về đoạn đầu, dưới cái nhìn của bọn họ, dĩ nhiên là khói bị đứt đoạn mất.
Trương Loan nói: “Đạo hữu quả thực thông tuệ, chính là biện pháp này!” Gã chuyển hướng Trưởng Tôn Tử Quân, hỏi, “Có thể phiền Vô Địch đạo hữu dùng chiêu phong thuật mang theo hương đi không?”
Dịch Hi Thần nói: “Trương đạo hữu, mặc dù ngươi là một đan tu, nhưng cũng không đến nổi ngay cả thuật pháp sơ cấp như chiêu phong thuật cũng không biết dùng đi?”
Trương Loan đã sớm chuẩn bị, nói: “Chiêu phong thuật dĩ nhiên ta biết, chẳng qua là ta tu vi thấp, nếu như dùng cả đoạn đường, sợ là còn chưa đi đến chủ động, linh lực đã hết, lúc đó gặp nguy hiểm, còn phải mệt các ngươi bảo vệ ta. Vô Địch đạo hữu linh lực thâm hậu, chút tu vi chiêu phong thuật ấy, đối với hắn mà nói không tính là gì.”
Dịch Hi Thần thầm nghĩ gặp nguy hiểm còn mệt chúng ta bảo vệ ngươi à? Thật không tự mình biết mình đi? Không ở phía sau bổ ngươi một đao đó là chúng ta lười thôi. Nhưng mà chút chuyện nhỏ này y cũng lười tranh cãi, huống hồ Trưởng Tôn Tử Quân cũng đã đưa tay đón.
Rõ ràng Trương Loan đã thấy hắn đưa tay qua, nhưng vẫn nói: “Nhận lấy!” Rồi mới đặt lư hương vào trong tay hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân đang muốn chiêu phong, lại nghe Trương Loan vội chen lời chỉ thị: “Dùng chiêu phong thuật!”
Trưởng Tôn Tử Quân triệu gió đến, Trương Loan mở miệng lần nữa: “Đi về phía trước!”
Trong lúc nhất thời, vài ánh mắt đều tụ lại trên người gã.
Trương Loan cười khan nói: “Ta sợ Vô Địch đạo hữu lần đầu tiên phá trận, không biết nên làm như thế nào, bởi vậy nhắc nhở một chút.”
Trưởng Tôn Tử Quân lười quan tâm gã phí lời, cất bước đi về phía trước.
Trong lòng Trương Loan một trận vui mừng: Trúng kế! Quả nhiên trúng kế!
Thuật pháp gã dùng, tên là ma cổ thuật, vô cùng thâm độc. Gã đem ma thú luyện thành cổ giấu ở trong Ngưng Đan thạch, người khác nhận Ngưng Đan thạch, liền bị ma khí xâm thể, trúng cổ của gã. Sau đó chỉ cần người trúng cổ liên tục dựa theo chỉ thị của gã làm ba chuyện, ma cổ sẽ xâm lấn thần thức người kia, chậm rãi khống chế người đó. Kim Vũ kia bây giờ đã là một con rối, gã bảo Kim Vũ làm thế nào Kim Vũ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, rất nhanh, Trưởng Tôn Tử Quân cũng sắp trở thành con rối tiếp theo của gã!
Trưởng Tôn Tử Quân cầm lư hương dẫn khói, tự nhiên đi tuốt đằng trước.
Dịch Hi Thần muốn theo sau, dưới chân Kim Vũ đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống đất, Dịch Hi Thần tiện tay đỡ hắn.
Kim Vũ nói: “Ta bị thương, phiền đạo hữu đỡ ta một chút.”
“Được.” Dịch Hi Thần một hơi đáp ứng.
Hai người rơi xuống phía sau, Trương Loan vội nhân cơ hội đi tới bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân.
Trương Loan nói: “Vô Địch đạo hữu, đợi các ngươi lấy được Thương Vân bảo kiếm, là cho ngươi dùng đi?”
“Ừm.”
“Ta thấy thanh kiếm của Tất Thắng đạo hữu cũng chẳng ra sao, đều là kiếm tu, hắn lại có thể sẵn sàng tìm kiếm giúp ngươi, quan hệ của các ngươi thật tốt.”
“Hừ, bình thường thôi, hừ.”
Trương Loan: “…”
Trương Loan vui mừng! Gã vốn định chậm rãi gây xích mích quan hệ hai người, không nghĩ tới quan hệ của bọn họ cũng không có tốt như vậy? Vậy quả thực là quá tốt rồi!
Trưởng Tôn Tử Quân cảm thấy ma khí trong Ngưng Đan thạch kia thoáng tăng cường, nhưng vẫn bất động thanh sắc.
“À, hóa ra chỉ là bình thường sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi là sư huynh đệ đồng môn, vô cùng tín nhiệm nhau. Chỉ là không tiện tiết lộ thân phận mới không nói. Xem ra… Tất Thắng đạo hữu cùng ngươi tới đây đều chỉ là vì tiên tài trong động sao?”
Gã vô nghĩa quá nhiều, Trưởng Tôn Tử Quân lười đáp lời.
Trương Loan lại cho rằng hắn im lặng là ngầm thừa nhận. Rõ ràng tu vi của Vô Địch cao hơn rất nhiều so với Tất Thắng, sư huynh đệ đồng môn dù thiên phú khác biệt, nhưng mà không đến nỗi chênh lệch lớn như thế, bởi vậy Trương Loan càng chắc chắn mình đã đoán đúng. Gã liền giảm thấp âm thanh nói: “Vô Địch đạo hữu, lòng ngươi lương thiện, nhưng mà ta nói câu không xuôi tai, nên có tâm phòng người, Tất Thắng đạo hữu kia dù sao cũng là kiếm tu. Ta là đan tu dĩ nhiên là không có hứng thú với bảo kiếm, nhưng mà kiếm tu, nào có ai không muốn một thanh kiếm tốt chứ?”
Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên dừng bước.
Sau khi khói bay tới phía trước, đứt đoạn mất. Nơi này có pháp môn truyền tống!
Mấy người đều nhìn thấy, vội vã xông tới. Xác định pháp môn truyền tống, muốn tìm ra trận pháp lại dễ dàng hơn nhiều. Không bao lâu, Trưởng Tôn Tử Quân liền phát hiện một gốc măng đá có dị dạng, một kiếm chém tới, măng đá gãy vỡ, phía sau quả nhiên lộ ra một cái trận pháp.
Măng đá: cũng giống nhũ đá, nhưng nhũ đá là trên nóc động rũ xuống, còn măng đá là dưới nền động nhô lên.
Phá hủy trận pháp, bốn người liền tiếp tục tiến lên.
Có khói dẫn đường, tìm ra pháp môn truyền tống liền dễ dàng hơn nhiều. Bốn người một đường thông suốt không trở ngại, gặp phải pháp môn, phá đi gặp phải tiểu yêu, đánh. Trong nháy mắt, con đường trong động đã qua hơn phân nửa, yêu khí phía trước càng ngày càng nặng, chắc chắn cách chỗ chủ động của Thương Minh động đã không còn xa.
Lúc mọi người đang tìm chủ động, đột nhiên, chỉ nghe một trận ong ong nổ vang, lại có một đám ong độc đột kích!
Đàn ong độc kia thế tới hung hăng, tạo thành một tấm lưới độc cực lớn, vây mọi người lại!
Trưởng Tôn Tử Quân lập tức chặn phía trước mọi người. Ong độc này có chút tương tự với quyền hầu vừa rồi, chúng nó số lượng nhiều, một kiếm khó có thể chém hết, nếu là ở đất bằng trống trải, toả kiếm khí, tự nhiên có thể đuổi đàn ong độc đi. Nhưng mà trong động chật hẹp, Trưởng Tôn Tử Quân không dám khuếch đại chiêu, sợ rung sập sơn động, vì vậy miệng hắn niệm quyết, triệu hỏa thuật, hình thành một bức tường lửa, chắn ong độc ở đối diện tường lửa!
Trương Loan vừa giật mình vừa mừng rỡ. Gã đã biết Vô Địch tu vi thâm hậu, nhưng mà người này vẫn ngoài dự liệu của gã. Người thường phát động hỏa thuật, cũng bất quá chỉ có thể triệu đến một quả cầu lửa, chỉ có người hỏa linh căn thì năng lực thao túng thuật pháp hỏa hệ mới mạnh hơn người thường một chút. Nhưng lúc trước khi Vô Địch đối phó với đàn rắn, từng dùng thuật pháp thủy hệ, cũng dũng mãnh như vậy, nói rõ thủy linh căn cùng hỏa linh căn của hắn đều rất mạnh!
Vô Địch không thể nào là song linh căn hoặc tam linh căn. Linh căn càng nhiều càng hỗn tạp, thực lực cũng càng yếu, người song linh căn tuy rằng cũng là song hệ thuật pháp mạnh hơn người khác, nhưng so với đơn linh căn sở trường một hệ, thì sức mạnh cũng chỉ có một nửa. Không có nhược điểm như Vô Địch, chỉ có thể là thiên tư lợi hại hơn cả đơn linh căn! Là tam dương thể? Hay là thiên linh căn làm người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật? !
Trương Loan cảm thấy mình nhặt được bảo vật rồi!
Trưởng Tôn Tử Quân đang dùng tường lửa chống đỡ ong độc, Trương Loan bỗng nhiên phát ra tiếng nói: “Bên trái một bước.”
Trưởng Tôn Tử Quân liền đi về bên trái một bước.
Trương Loan kiềm chế cơn mừng như điên, lại nói: “Bên phải một bước.”
Trưởng Tôn Tử Quân lại đi về bên phải một bước.
Xong rồi! Trương Loan gần như nhảy cẫng lên. Trưởng Tôn Tử Quân đã hoàn toàn bị ma cổ của gã khống chế thần trí, giống như Kim Vũ trở thành con rối của gã!
Ong độc kỵ lửa, sau khi bị tường lửa vây quanh liền đâm loạn xung quanh, không chỗ nào có thể trốn, bùm bùm rớt xuống. Rốt cuộc, ong độc càng ngày càng ít, chỉ có vài con từ trong lửa chạy ra, cũng lập tức bay đi.
Đi lên trước nữa, một vách đá chặn lại đường đi của bọn họ. Yêu khí phía trước cực mạnh —— Thương Minh động chủ chính là ở trong đó rồi!
Ma khí quanh thân Trương Loan đột nhiên tăng mạnh, gã quay người chỉ vào Dịch Hi Thần, lớn tiếng quát lên: “Giết hắn!”
Kim Vũ cùng Trưởng Tôn Tử Quân nghe tiếng liền động!
Kim Vũ một kiếm đâm về phía ngực Dịch Hi Thần!
Trưởng Tôn Tử Quân cũng vọt về phía Dịch Hi Thần, nhưng một chưởng lại bổ tới trán Kim Vũ!
Một ấn vàng đánh vào đỉnh đầu Kim Vũ, thân hình hắn bay ngược ra ngoài, đánh vào trên vách đá. Lần này đụng rất nặng, vẻ mặt hắn thống khổ, há mồm liên tiếp nôn ra mấy ngụm máu đen, đôi mắt mất đi thần thái, khí đen từ trên đỉnh đầu hắn chậm rãi tràn ra.
Trương Loan kinh hãi, cho là ma cổ của mình xảy ra sai sót, không chịu được ma khí thôi thúc!
Dịch Hi Thần thì lại thở ra một hơi, cười xấu xa đứng ở bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân: “May mắn là hắn chỉ kêu ngươi đi bên trái đi bên phải, lỡ như hắn kêu ngươi ca hát khiêu vũ, vậy thật đúng là không dễ xử lí mà.”
Trưởng Tôn Tử Quân hừ một tiếng.
Dịch Hi Thần nhìn hắn, lòng dạ hẹp hòi nói: “Lỡ hắn kêu ngươi tại chỗ sinh hài tử, nếu ngươi mà không sinh được, khẳng định một chút liền bị hắn nhìn thấu!”