“Tôi không hứng thú với chủ đề về tâm hồn như cô, tôi muốn biết tại sao não bộ của chúng ta lại phát triển theo cách như vậy. Nó vượt ra ngoài những suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống và hành vi của chúng ta. Nó vượt ra ngoài việc chỉ đơn thuần tìm kiếm một chân lý lý thuyết. Đó là lý do tại sao, tại sao tâm trí chúng ta lại phản ứng theo những cách nhất định? Tại sao một người có thể bình tĩnh đối mặt được với cái chết của người thân yêu và sống tiếp trong khi người khác lại quyết định quyên sinh theo người họ thân yêu? Tại sao một người có thể rơi vào trạng thái trầm cảm sâu sắc trong khi người khác vẫn có thể giữ được cảm giác hạnh phúc ngay cả khi đối mặt với sự tuyệt vọng? Tại sao một người lại chọn giết một người khác thay vì giải quyết vấn đề một cách hòa bình?”
"Thật là thảm hại." Louis khịt mũi nhưng cười toe toét rõ ràng là không bị xúc phạm.
"Cô không nói vòng vo nhưng những điều cô nó đủ để biến toàn bộ lĩnh vực của cô thành những chủ đề đáng để suy ngẫm, Giáo sư Woulfe." Tôi nhăn mũi.
"Cả hai chúng ta đều biết rằng lĩnh vực này còn hơn thế nữa, nếu không thì anh đã không ngồi đây. Con người không thể tưởng tượng ra một thế giới không có thần linh và giấc mơ."
"Và quái vật." Louis rít thêm một hơi nữa rồi dựa lưng vào buồng, đôi mắt nâu của anh nhìn tôi chăm chú, Harold khẽ ngân nga.
"Tôi không thể nói rằng tôi biết chút gì về bất kỳ lĩnh vực nào của cô, nhưng tôi biết về hơi nước. Thế giới của chúng ta sẽ khác rất nhiều trong hai mươi năm nữa."
"Anh có thể giải quyết được khu ổ chuột bằng khoa học hơi nước không?" Tôi hỏi một cách gay gắt, Harold nhướn mày.
“Tôi chưa bao giờ nghe thấy họ gọi chúng là khu ổ chuột."
“Ồ, đúng là như vậy, anh chưa từng đến London kể từ khi hơi nước trở thành nguồn năng lượng chính của chúng ta sao? Có cả một quận đang ngày càng ô nhiễm hơn.”
Trong mười năm trở lại đây, một số khu vực của thành phố đã bắt đầu trở nên không thể chịu đựng được. Tôi sợ rằng nếu tình trạng này tiếp diễn, bản thân bầu không khí khi bị ô nhiễm sẽ sớm quay sang tấn công chúng ta, Harold không nhún vai nhưng anh ấy cũng có thể nhún vai.
"Tôi chắc chắn rằng đó sẽ là tác dụng phụ tạm thời, nó xứng đáng với tiến bộ đổi mới mà chúng ta đang đạt được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy."
Tôi muốn phản đối nhưng thay vào đó, tôi chỉ mím môi, gật đầu nhẹ.
“Tối qua những người bảo trợ của chúng ta có vẻ như biết cô” Louis nói.
“Ngài Cambell. Ngài Reginald Boxhower….”