Tỉnh táo mà đau khổ hay là hồ đồ mà hạnh phúc, đó là một vấn đề khó nói.
Một lần, Mộ Tây đang đọc sách trên giường, bị chị cả của cô kéo dậy: “Nhị Tây. Mày lựa chọn tỉnh táo mà đau khổ hay là hồ đồ mà hạnh phúc?” Chị ta hai mắt đau đáu nhìn cô: “Vẫn là thà rằng biết mà đau khổ còn hơn bị mù mắt cả đời mà sung sướng đi!”
Mộ Tây suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vẫn là biết mà đau khổ…” Đợi cho Mộ Bắc hài lòng bỏ đi, cô lại đem tâm hồn thả lên trên trần nhà, cô có thật suy nghĩ như vậy không, cô thực sự không biết nữa.
Mộ Tây không phải là một người hiểu biết, tuy nói như vậy nhưng thực ra trong lòng cô thà rằng không biết còn hơn. Có thể biết, có thể không biết cô thà chọn không biết. Có thể sẽ không phải suy nghĩ nhiều, nếu phải suy nghĩ nhiều sẽ khiến cô lo lắng bất an.
“Rượu đâu?” Lục Nhược nhìn vào hai bàn tay trống trơn của Mộ Tây, đứng lên đi về phía cô: “Sao đi lâu vậy?”
“Là bố hồ đồ, không có chìa khóa, Tiểu Mộ sao mở được cửa hần rượu. Các con ăn đi, để bố đi lấy.” Lục cha rời bàn ăn hướng đi lên lầu: “Tiểu Mộ mau ngồi xuống ăn cơm.”
Không hổ là rượu quý, cam thuần túy liệt. Một chén rượu uống xuống, bị sặc, Mộ Tây liên tục ho khan.
“Ngốc, rượu này rất nặng, ngay đến bố anh còn phải nhấp ngụm nhỏ để uống. Thế nào em lại uống một ngụm hết cả chén!” Lục Nhược nhìn Mộ Tây sặc rượu, nước mắt lưng tròng, đỏ cả hai tai, một tay anh giúp cô vỗ vỗ lưng thông khí, tay kia liền lấy lại chén rượu từ tay cô: “Đừng uống nữa, rượu này con gái không nên uống.”
“Không có gì.” Mộ Tây cúi đầu lau mắt.
“Không uống được cũng đừng uống, người một nhà không cần câu nệ.” Lục mẹ nhìn Mộ Tây gục trên bàn thở gấp, đau lòng nhắc nhở Lục Nhược: “Rượu này chỉ để con với bố con uống thôi, Tiểu Mộ không uống được đâu. Này, đưa nó chén nước.”
“Không sao chứ?” Lục Nhược đưa cô chén nước, nhìn cô cúi đầu không hé răng liền ghé qua thấp giọng nói: “Có phải mệt hay không, hay anh bế em lên lầu nghỉ một lát?!”
“Em…. không sao!” Mộ Tây cười cười: “Rượu này mạnh lắm em không uống được” Cô chỉ chỉ vào chén rượu của mình: “Anh uống hộ em!”
Lục Nhược phá lệ rót cho Âu Dương Triệt một chén rượu, nâng chén lên hướng anh nói: “Tôi vẫn còn rất ghét anh.”
“Còn nói linh tinh gì đó, rót rượu thì mau uống đi!” Lục mẹ xấu hổ hòa giải.
“Không sao đâu mẹ.” Âu Dương Triệt cười xòa, nâng chén rượu lên uống một hơn cạn sạch, nhìn Lục Nhược nói: “Uống đi.”
Đôi mắt Âu Dương Triệt sáng lạ thường: “Hi Hi..” Một bàn tay nhẹ nhàng an ủi cô: “Em là của anh.” Mặt Lục Hi phiếm hồng khẽ gật đầu.
“Tiểu Mộ có ở đây còn nói ngây ngốc cái gì đó!” Lục mẹ nhìn Mộ Tây nháy mắt, bà thật vô cùng vừa ý chàng rể này, nhưng lại cầm tay con gái mình ngay tại bàn tiệc thật là…
Mộ Tây ngược lại lại đem một chén rượu cho Lục Nhược: “Hôm nay là ngày vui, về sau chị ấy về ở cùng một chỗ với anh rể cơ hội không còn nhiều, để cho anh ấy uống đi. Mẹ yên tâm.”
Bánh ngọt, nến đỏ, rượu ngon, một ngày vui vẻ đầy tiếng cười, màn đêm buông xuống gia đình Âu Dương Triệt phải về nhà.
Lục Nhược lúc này mới phát hiện Mộ Tây đã uống đến độ không đứng dậy nổi, anh giúp cô đứng lên nói khẽ với cô: “Dậy, dậy nào! Chị phải về rồi, đi chào chị ấy đi!”
Mộ Tây nắm lấy vạt áo anh: “Đi? Em cũng muốn đi, về nhà!”
Âu Dương Triệt hướng ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Tây: “Không cần tiễn đâu, em đưa nó lên lầu nghỉ đi!”
Lục Nhược đặt cô lên sô pha, sờ sờ trán cô: “Đêm nay chúng mình nghỉ lại đây, em nằm đây anh đi một lát rồi quay lại.” Anh chuẩn bị đi lại bị Mộ Tây ánh mắt hồng hồng kéo lại: “Đừng đi, ôm em một cái!”
Âu Dương San mệt rã rời bắt đầu quấy rối, túm cửa không chịu đi: “San San không đi, San San không muốn xuất ngoại, San San còn muốn học đại học cùng Hiểu Manh!”
“Theo ta các con vẫn nên ở lại thì hơn.” Lục mẹ vẫn không bỏ cuộc: “Về sau ta làm sao được chơi cùng San San đây?”
“Mẹ, A Triệt đã từ chối bên kia mấy lần rồi. Mẹ muốn gặp San San chúng con có thể quay về thăm mà!” Lục Hi đem Âu Dương San ôm lại: “San San ngoan, chờ San San lớn lên có thể tự mình quay về trông coi Hiểu Manh nha!”
Tiểu cô nương chớp chớp ánh mắt, liền ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ.
“Hi Hi.”
Âu Dương Triệt nhìn Lục Nhược liếc mắt một cái, ôm lấy con trong lòng vợ, nhìn cô nói: “Đi thôi, anh đợi em trong xe.”
Dưới ánh trăng Lục Nhược vẫn đẹp như ngày nào nhưng không còn là chàng trai lỗ mãng trước kia, nay anh đã có vợ, có lẽ chính anh chưa phát hiện ra anh đã… nhân nhượng cho Mộ Tây bao nhiều phần. Có thể được anh nhân nhượng có lẽ chỉ có người anh thực sự yêu mà thôi.
Lục Nhược đứng trước mặt cô cao ngất, cười nói: “Làm sao bây giờ tôi vẫn không có cách nào xem em là chị tôi.” Nói xong anh lấy một điếu thuốc lên hút theo thói quen, mở bật lửa.
Lục Hi giành lấy bật lửa trong tay anh: “Hút ít thôi, cậu bây không chỉ còn có một mình, còn ảnh hưởng đến Mộ Tây nữa.”
Lục Nhược phun ra một làn khói: “Vẫn là kiểu nói đó…. Thật tốt, nếu anh ta dám bắt nạt em, hãy tới tìm tôi.” Anh thị uy, vung tay lên một cái.
“Đã 30 tuổi rồi vẫn đem nắm đấm ra giải quyết mọi chuyện.” Lục Hi chợt cười nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, cô ôm lấy anh.
Lục Nhược kinh ngạc nhưng cũng chậm rãi nâng hai tay lên vỗ vỗ đầu cô, một tay đặt ở thắt lưng cô.
Lục mẹ đứng một bên lau nước mắt: “Hi Hi, ta vẫn không cam lòng, đứa trẻ này vẫn rất nặng tình. ”
Lục cha thở dài: “Thật khổ vì chúng nó!”
“Hãy đối xử thật tốt với Tiểu Mộ.” Hi Hi nức nở nói: “Lục Nhược, sau này gặp lại…” Cô từ trong lòng anh đi ra đi về phía xe của Âu Dương Triệt.
“Mẹ!” Âu Dương San chạy về phía cô, Lục Hi đi vào trong xe, ôm chặt con gái vào lòng. Lần đầu tiên cô cảm thấy quyết định năm đó không có sai. Nếu nói trước kia chọn Âu Dương Triệt là bất đắc dĩ, nhưng bây giờ cô cam tâm tình nguyện.
Nhìn gia đình Âu Dương đi, Lục Nhược nắm tay mẹ kiên cường đi vào: “Mẹ, mẹ cũng bận rộn cả một ngày rồi, nên về nghỉ ngơi đi… Nhị Tây,…” nhìn đến Mộ Tây đứng canh cửa, anh đi qua ôm cô vào lòng: “Em tỉnh rượu rồi à?”
Mộ Tây áp mặt vào ngực anh, lắc đầu: “Mình về nhà đi.”
“Đã muộn rồi, con cũng uống không ít rượu. Đây cũng là nhà các con, ở đây luôn đi.” Lục cha nhìn sắc trời, không đồng ý nói.
Mộ Tây bướng bỉnh nói: “Em tưởng chúng mình sẽ về.”
“Mình không hiểu rồi,” Lục mẹ kéo Lục cha: “Khẳng định là Tiểu Mộ đã chuẩn bị quà riêng cho Lục Nhược, hôm nayMộ Tây vẫn chưa có quà mà. Thôi về để hai đứa nó về nhà riêng.”
Trên đường về, Lục Nhược thấy Mộ Tây dịch ra xa khỏi anh, anh lại gần ôm cô: “Làm sao vậy? Vừa rồi còn để anh ôm sao giờ lại tránh anh, lại đây anh ôm một cái.” Anh ôm eo cô, nhấc cả người cô vào lòng mình: “Uống nhiều như vậy không khó chịu sao?”
Mộ Tây ôm cổ anh, môi dán vào cổ anh nói: “Lục Nhược, em thật sự yêu anh, thực sự yêu… Em cũng không ngờ.” Cô như vậy ngoan ngoãn khóc trên người anh, nhẹ nhàng nói ra tâm tư mình. Lục Nhược thấy trong tâm đều là vị ngọt, liền ôm cô càng chặt.
Trên người anh có mùi thuốc lá, còn có mùi nước hoa là lạ. Là vừa rồi ôm Lục Hi còn lưu lại. Mộ Tây còn nhớ rõ ngày phỏng vấn ở Lăng Hiên, Lục Nhược lật xem lý lịch của cô, cực kỳ ngạo mạn hỏi: “Tên?”
Không phải sơ yếu lý lịch có viết sao? Mộ Tây thành thật đáp: “Tây.”
“Nhũ danh?” Lục Nhược đảo mắt.
“A Tây.” Cô thật sự không muốn giải thích tên “Nhị Tây”
“A Tây a ~~” Anh ngân dài thanh âm, phê phán cô hết cái này đến cái khác rồi lại nói: “Cô đến làm lái xe của tôi đi.”
…
“Hi Hi, em muốn cái gì tôi đều cho em.” Cô còn nhó rõ, anh say rượu, nằm trên sàn nhà, mắt say lờ đờ, mung lung nói nhỏ.
…
Cô nhớ rõ anh giữ cô trong nhà vệ sinh, nghe cô nói không thích anh, vẻ mặt anh thả lỏng, còn có kỳ hạn “hai tháng”.
…
Khó trách Lục cha ở bệnh viện nhìn anh che chở cho Lục Hi giận đến tím mặt.
…
“Làm sao bây giờ tôi vẫn không có cách nào xem em là chị tôi.”
…
Thì ra là thế.
Bây giờ Mộ Tây thống hận bốn chữ này. Bốn chữ này thốt ra như trời long đất lở trong lòng Mộ Tây.
Lục Nhược thở dốc, ôm Mộ Tây lên lầu, đưa cô vào phòng ngủ, đóng cửa. Anh vuốt khuôn mặt cô: “Không nhẹ chút nào.” Mộ Tây xoay đầu, nhắm mắt không nói gì.
Lục Nhược vào phòng tắm lấy khăn tắm đưa cô lau mặt: “Như vậy thật xấu.” Nói xong lại cảm thấy mình như gà mẹ, cằn nhằn nhiều như vậy, còn hầu hạ người say này nữa: “Tiểu Nhị Tây, em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh chưa? Đàn ông 31 tuổi, thế nào cũng muốn có một món đồ kỷ niệm, em tính sao?”
Mộ Tây đứng lên hướng phía phòng bếp, lấy rượu ra: “Ở trong này, chình tay em làm, có phần nhỏ một chút.”
Cũng là một cái bánh ngọt, nhỏ nhưng đẹp.
Lục Nhược đưa lưng về phía cô nhìn chiếc bánh: “Bảo bối, chúng ta lại ăn bánh.” Bên hông chợt động, anh bị cô ôm lấy.
Mộ Tây ở phía sau anh rớt nước mắt, tủi thân, anh làm sao có thể làm cho người phụ nữ của anh ôm như vậy, làm sao có thể yêu cô ấy nhiều như vậy…
Hai tay của cô ở trước ngực anh vuốt ve, trong miệng Lục Nhược còn miếng bánh ngọt còn chưa có nuốt xuống, liền xoay người lại ôm cô, ép cô đến bên tường: “Nhị Tây…” Giọng anh khàn khàn gọi tên cô, cúi đầu cắn lên môi cô.
Bánh kem xốp xốp, ngòn ngọt. Hương bơ ngọt quyện lấy nhau trong miệng hai người. Lục Nhược còn nếm được vị mằn mặn, hơi buông cô ra, nhìn hai mắt cô đẫm lệ: “Làm sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?”
Mộ Tây nhanh chóng quấn quýt lấy anh. Thân thể mềm mại ở trong ngực anh không ngừng cọ sát, Lục Nhược tạm bỏ qua mối nghi hoặc trong lòng, thoát bỏ quần áo trên người cô. Của cô ướt át cùng mềm mại làm cho anh thêm hứng thú trào dâng, động tác tiến vào cũng như thế mà mạnh mẽ hơn.
Tay anh hướng đến tấm lưng trần trụi của cô đang dính vào vách tường cứng lạnh. Chậm lại chuyển động. Anh nhìn cô sóng tình dục dâng lên muốn dừng mà không được, bên tai lại là âm thanh ngọt ngào của cô. Da thịt trắng nõn chảy ra một tầng khí nhạt, thân thể cô dâng lên một màu hồng phấn. Không dừng lại được, theo cảm xúc động tác lại ngày càng nhanh, anh cắn vành tai cô, giọng thô dát nói: “A Tây, A Tây, anh yêu em!”
Trong lòng Mộ Tây vì những lời này mà run rẩy dữ dội, đạt tới cao trào. Cái loại cảm xúc này cực kì nhanh chóng bao trùm lấy anh, khiến anh không khống chế được bộc phát ra. Anh nhớ tới lúc Nhị ca của anh hỏi anh cách làm thế nào thổ lộ với Tần Tiểu Mạn, anh còn cười nhạo, một câu nói ngọt cũng không nói được sao? Đên bây giờ chính anh cũng thực khó mở miệng.
Ngượng ngùng…
Mở miệng xong anh cảm thấy trong lòng mình rộng mở hạnh phúc, đem chính mình chôn sâu trong cơ thể cô, làm cho anh thấy thỏa mãn mà bình an. Anh dịu dàng tinh tế hôn cô, không ngừng thấp giọng nỉ non: “Nhị Tây, A Tây, anh yêu em…”
Mộ Tây ở trong lòng anh đau lòng khóc thành tiếng: “Lục Nhược, rốt cuộc người anh gọi là ai?”