- …Tôi không biết mật khẩu. Ba tôi không nói cho tôi biết mật khẩu trước khi ông mất. - Avery Tate cau mày và lắc đầu.
Cô không nói dối. Đúng là Jack Tate không nói với cô về công ty trước khi ông mất, chứ đừng nói đến những lời cuối cùng của ông liên quan đến mật khẩu.
Có rất nhiều người trong phòng lúc đó, nếu Jack Tate đã nói, cô không thể là người duy nhất biết.
- Chú Locklyn, sao chú không quay lại hỏi mẹ tôi! Khi tôi gặp ba lần cuối, ông ấy đã rời đi sau khi nói với tôi vài lời. Mẹ tôi có thể biết thêm một chút. - Avery Tate thảo luận với phó chủ tịch.
- Được rồi. Đừng nói với ai về chuyện này. Đây là bí mật hàng đầu của công ty chúng ta. Tôi chỉ nói cho cô biết vì cô là người thừa kế được Chủ tịch Tate chỉ định. - Phó chủ tịch không nghi ngờ gì.
Avery Tate liếc nhìn két sắt, một giọng nói rất tỉnh táo trong tâm trí cô nhắc nhở cô. Họ phải nói với cô về bí mật này vì họ không thể tìm được ai đó mở két sắt. Nếu họ mở két sắt này một cách bí mật, họ sẽ chỉ lấy đồ trong két một cách riêng tư và sẽ không bao giờ cho cô biết về điều đó.
- Được rồi, tôi chắc chắn sẽ không nói với ai về chuyện này. Chú Locklyn, ngoài chú ra, còn ai biết về chuyện này nữa không? - Avery Tate vừa trò chuyện với phó chủ tịch vừa tiến về phía cửa.
Phó chủ tịch đi theo cô về phía cửa.
- Hai kỹ thuật viên khác. Họ đều là những người được cha cô tin tưởng và đã theo ông ấy nhiều năm. Khi đến lúc bán và lấy tiền, chúng ta sẽ chia đều, cô nghĩ sao? - Phó chủ tịch nói.
- Vậy thì tôi sẽ quay lại và lấy mật khẩu trước. - Avery Tate gật đầu.
- Được rồi. Tate, không phải là tôi không kiên trì, mà là không ai coi công ty của cha cô và chúng ta là một đội. Họ chỉ muốn hệ thống mà chúng ta đã phát triển này và chúng ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra khi đến lúc. Tôi cũng rất khó để đưa ra quyết định này.
- Vâng, tôi hiểu. Chú Locklyn, nếu tôi không nghĩ ra được mật khẩu đúng thì sao? - Avery Tate ngước mắt lên nhìn Phó chủ tịch.
Cô thực sự hơi lo lắng. Cô hoàn toàn không biết gì cả.
- Cha cô hẳn đã để lại cho cô một số tín hiệu khi ông ấy giao công ty cho cô. Cô hãy quay lại và suy nghĩ thật kỹ về điều đó. - Phó chủ tịch cau mày.
- Được thôi.
Sau khi rời công ty, Avery Tate bắt taxi trở về nhà mẹ cô.
Laura Jensen đang rửa rau.
- Tate, tại sao Cole Foster lại tìm con? Hai người chưa chia tay sao?
- Anh ta bị Elliot Foster đánh và muốn đánh trả. Anh ta cố dùng tay con để giết Elliot Foster. - Avery Tate cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm và nói.
- Tate, con sẽ không đồng ý đâu, đúng không? - Khuôn mặt Laura Jensen thay đổi hẳn.
- Sao có thể thế được? Giết người, con chắc chắn sẽ không làm thế. Mẹ, trong đầu mẹ con là người như thế nào?
Laura Jensen thở phào nhẹ nhõm.
- Con đã lớn rồi và không chia sẻ nhiều chuyện với mẹ nữa. Ví dụ như chuyện mang thai của con… Nếu Elliot Foster không ép con phá thai, con còn định giấu mẹ đến bao giờ nữa?
Avery Tate bước đến bên mẹ và ôm mẹ.
- Mẹ ơi, con cũng không biết chuyện mang thai cho đến tận rất muộn. Nhân tiện, mẹ có biết di vật của ba ở đâu không?
Biểu cảm trên khuôn mặt Laura Jensen cứng đờ và bà ngượng ngùng nói.
- Tate, ba con và mẹ đã ly hôn từ lâu rồi và khi ông ấy mất, di vật của ông ấy không phải là của mẹ để xử lý. Con cần di vật của ông ấy để làm gì?
Cô kể cho mẹ nghe chuyện vừa xảy ra.
- Đó là mã sáu chữ số. Ba đã đặt mã gì? Ông ấy có bao giờ nói với mẹ về điều đó không? - Cô suy nghĩ rất nhiều.
- Ông ấy không nói gì với mẹ về mật khẩu. Ông ấy cứ nói với mẹ rằng ông ấy xin lỗi và cứ rơi nước mắt… Thực sự, mẹ ghét ông ấy, nhưng mỗi lần nghĩ đến hình ảnh ông ấy nằm trên giường bệnh, mẹ lại thấy mềm lòng… Thở dài, ghét thì có ích gì khi mọi người đã ra đi. - Laura Jensen lắc đầu.
- Mẹ ơi, Phó chủ tịch nói với con rằng ba không giao công ty cho con để trả nợ. Ông ấy nói rằng hệ thống mà ba phát triển có thể bán được rất nhiều tiền. - Mũi của Avery Tate giật giật và cô cảm thấy rất phức tạp.