Hiện tại Tô Nhược Ninh đang ngồi đối diện với Lâm Mẫn Trân. Mẫn Trân có thấy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn hỏi nhỏ Tô Nhược Ninh. Chị Nhược Ninh bộ trên mặt em có dính gì sao ?". Nhược Ninh trả lời. " À không chỉ là chị chỉ suy nghĩ một học sinh xuất sắc như em lại xin vào công ty chị làm thôi ".
Nói xong Mẫn Trân ngại ngùng lên tiếng. " Dạ em chỉ là thích công ty của chị nên mới cho vô làm thôi". Nhược Ninh trả lời. " À vậy sao , chị nghe nói em thích chị nhưng chắc là chị suy nghĩ nhiều rồi ". " Hả? Sao chị biết ". Nhược Ninh trả lời. " Vậy thì em nghĩ ai đã biết cho chị biết? ". Mẫn Trân lấp bấp trả lời. " Mộc Ngọc hả chị? ".
Nói xong câu đó thì Nhược Ninh thấy Mộc Ngọc đi ra ngoài quán thì nói. " Mộc Ngọc kìa ". Mộc Ngọc tiến tới thì trong lúc đó Mẫn Trân có điện thoại.
"Alo , mẹ con nghe dạ dạ ". Mẫn Trân quay sang liền bảo Mộc Ngọc. " Ê anh hai tao về rồi ". Mộc Ngọc nghe thấy từ " anh hai " hai con mắt liền tròn nói. " Ê tao đưa mày về ". Mẫn Trân liền nói ". " còn chị Nhược Ninh thì sao ? ". Mộc Ngọc liền hỏi Nhược Ninh. " Chị thì sao ". Nhược Ninh nói ừm thì đi với lại chị cũng muốn biết nhà nhân viên chị mà đi thôi ". Mộc Ngọc chạy xe chở Mẫn Trân còn Nhược Ninh chạy xe theo sau.
Tới nhà Mẫn Trân.
Vào nhà thì thấy anh hai Mẫn Trân đang ngồi ung dung uống trà với ba mình. Mẫn Trân liền nói. " Dạ thưa ba mẹ con mới về ". Lâm Thượng Quang ngước mắt lên nhìn thì thấy Mộc Ngọc Nhược Ninh đang tháo giày. Mẫn Trân liền nói.
" Dạ giới thiệu với anh hai đây là Mộc Ngọc bạn em còn đây là Nhược Ninh chị bạn em. Mộc Ngọc với Nhược Ninh thấy vậy thì cúi chào ba với anh Thượng Quang.