Lăng Nhược Hy trợn tròn hai mắt, đầu dần cúi thấp nhìn xuống người dưới thân. Rõ ràng là lời nói vô cùng bình thường nhưng truyền đến tai cô nghe sao tràn đầy uy lực. Có trời mới biết tâm trạng của cô đang chuyển biến xấu như thế nào, tựa như màn đêm tĩnh lặng bị đánh vỡ bởi một hồi chuông thanh thuý.
Ánh mắt luôn nhắm chặt hiện tại đã được hé mở, dung mạo kia vốn dĩ đã xinh đẹp nay lại càng nổi bật hơn. Trên thực tế, đây là lần đầu tiên cô đối diện với loại sự tình này, cứ như một đứa trẻ vừa gây ra chuyện xấu sợ bị người lớn phát hiện, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Cô. . ." Nhìn thấy Lăng Nhược Hy sững sờ dán mắt lên người mình, cảm nhận đầu tiên của cô gái phải thốt lên là, nữ nhân trước mắt thật sự quá xinh đẹp! Từng đường nét được điêu khắc tinh xảo đến mức muốn áp bách người nhìn, sống mũi cao chót vót cùng với đôi mắt có chút sâu như có xuất xứ từ Châu Âu vậy, người này. . . là con lai hay sao?
Mất vài giây để cô gái trấn tĩnh lại bản thân, cô biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để đánh giá dung mạo của người khác. Lực chú ý của cô dời đến bàn tay thon dài kia, một tầng máu tươi ám muội vẫn còn vương trên nơi đó. Cô ngưng mắt một lúc, tiếp đến lại nhìn sang Lăng Nhược Hy, cái vẻ mặt kia không biết ẩn chứa bao nhiêu tội lỗi, dường như đang muốn hướng đến cô để dập đầu tạ tội. Tuy nhiên, vì trước đó đã uống quá nhiều nên cô không còn đủ tỉnh táo, ngay lúc này đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, chưa hồi phục hoàn toàn. Chính vì thế nên cô vẫn chưa thể phát giác ra điều bất thường, chỉ thắc mắc tại sao nữ nhân kia lại cùng mình ở chung một chỗ? Liệu có hiểu lầm gì ở đây chăng? Chí ít, tận sâu trong đáy lòng của cô không cảm thấy nữ nhân kia giống như một người xấu.
Ấy vậy mà, khoảnh khắc vô vừa chống tay ngồi dậy, một đợt cảm giác bất an liên tục kéo đến, kèm theo đó là cảm giác "man mát" nơi kín đáo ở địa phương tư mật. Cô ngay lập tức cúi đầu nhìn xuống bên dưới, toàn bộ khung cảnh đập vào tầm mắt khiến tâm cô như chết lặng vài giây.
Cảnh tượng này, không phải chỉ nên nhìn thấy khi cô. . . đi tắm thôi sao?
Hai mắt mở to nhìn đến người đối diện, cuối cùng cũng hiểu được cái vẻ mặt kia đang bao hàm ý tứ gì! Cô hoảng hốt chụp lấy cái mền ở bên cạnh để che kín cơ thể, dùng hết sức bình sinh hét thẳng vào mặt Lăng Nhược Hy: "Biếи ŧɦáiii!!! Cô rốt cuộc đã làm gì tôi vậy hả?"
Kỳ thật, có đánh chết Lăng Nhược Hy cũng không muốn tin, cô gái U30 này lại là một. . . trinh nữ! Cô tự hỏi, chẳng lẽ sống ở trên đời suốt từng ấy năm, mà cô ta vẫn chưa trải qua một đêm. . . "động phòng" nào sao?
Tuy nhiên, tình huống diễn ra trước mắt không cách nào giúp cô phản bác cái suy nghĩ này được. Nữ nhân này. . . quả thật là "hàng chưa bóc tem" a!
"Hàng ngon", "nhất phẩm", liên tưởng đến những lời bạn thân cô từng nói. Cho đến tận lúc này cô mới thẩm thấu được. Cũng không hiểu Tô Thanh nghĩ cái quái gì mà dám bày ra loại chuyện như vậy, thật không biết là phúc hay là hoạ đây!
Thời điểm này Lăng Nhược Hy còn đang rối tung rối mù, phản ứng trên gương mặt gần như bị đình trệ, cái miệng đơ cứng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Chỉ đến khi cô gái kia xoay người chụp lấy ly rượu còn đang dang dở, Lăng Nhược Hy mới phát giác được sắp có chuyện không lành, cô lập tức đứng bật dậy nhào ra khỏi giường, hai tay phe phẩy như muốn ngăn cản.
"Khoan. . . khoan đã! Chờ một chút, cô nghe tôi giải thích có được kh——"
"Cốp!"
Ly rượu lao đến với tốc độ nhanh như chớp đập thẳng vào trán Lăng Nhược Hy, sau đó rơi xuống đất "xoảng" lên một tiếng vỡ vụn. Rượu văng tung toé, trên gương mặt xinh đẹp thoáng chốc trở nên ướt đẫm, mảnh vụn của ly vương vãi trên nền đất.
"Aiiiz. . . Chết tiệt!" Cô cúi đầu đưa tay ôm trán, mặc dù không chảy máu nhưng dám chắc nơi đó đã u lên một cục, rất là đau a!
Nhìn dáng vẻ chật vật của Lăng Nhược Hy, cơn giận trong lòng cô gái kia vẫn chưa nguôi ngoai được phần nào. Suốt 28 năm gìn giữ trinh tiết của cô không ngờ lại bị huỷ hoại dưới tay một nữ nhân, thử hỏi cô làm sao có thể giữ được bình tĩnh?
"Nói mau! Cô rốt cuộc là ai? Tại sao dám ở đây giở trò đồi bại với tôi hả?" Cô gái nâng cao ngữ điệu, chất giọng cao lãnh vang vọng khắp căn phòng.
"Nè nè! Cô ăn nói cho cẩn thận! Bạn của tôi là người đã bỏ tiền thuê cô đến đây, không lý nào nhận tiền rồi bây giờ lại muốn trở mặt?"
Lăng Nhược Hy ngừng một chút, nhìn đến vẻ mặt khó hiểu của đối phương, sau đó tiếp tục nói: "Được rồi! Tôi không có thời gian ở đây đôi co với cô những chuyện này. Nói đi, cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ bồi thêm cho cô?"
Dù sao đi nữa người này vẫn là "hàng chưa bóc tem", Lăng Nhược Hy tuy có chút ngoài ý muốn nhưng đại khái vẫn biết thứ mình vừa hưởng thụ có giá trị to lớn như thế nào. Cảm thấy đối phương không ngừng giương lên ánh mắt khó hiểu, cô cũng không biết người này đang suy nghĩ điều gì. Bất quá, trong phút chốc cô cảm giác bản thân cứ như một con nai tơ bị dẫn dụ vào bẫy, không biết người này có phải muốn "tống tiền" cô thêm hay không? Ngẫm lại, đôi bên đều là tình nguyện, vì lí do gì cô ta lại hành xử thái hoá lên như vậy mới được chứ?
"Tiền. . .? Cô điên rồi sao? Cô nghĩ tôi là ai đây hả?"
Từ ngữ khí cho đến nét mặt Lăng Nhược Hy đều biểu lộ sự nghiêm túc. Cô gái kia đương nhiên hiểu được hàm ý trong từng câu nói của đối phương, bất giác giận đến tím mặt. Thật không biết Lăng Nhược Hy là loại nữ nhân gì lại có thể mở mồm thốt ra những lời này. Đáng nói nhất, không lý nào chỉ sau một đêm mà cô lại biến thành. . . "gà" rồi sao?
Trong lúc Lăng Nhược Hy vừa mở miệng tính nói gì đó thì bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài truyền vào. Hai ánh mắt vốn dĩ đang giao nhau bây giờ lại nhìn về cùng một phía, không biết người ở sau cánh cửa kia là ai, sao lại đến vào đúng lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này?
Linh tính mách bảo Lăng Nhược Hy, dường như sắp có chuyện kinh thiên động địa gì đó sắp xảy đến. Cô nhấc từng bước chân hướng về phía cửa, tiếng tim đập cũng vang lên từng hồi, chỉ mong sao những gì mà cô đang suy nghĩ đều không phải là sự thật.
Cánh cửa vừa hé mở, đứng trước mặt Lăng Nhược Hy lúc này là một cô gái khoảng tầm 20 tuổi, từ trên xuống dưới chỗ kín chỗ hở không giấu được vẻ khiêu gợi. Gu thời trang này. . . đối với Lăng Nhược Hy xem ra lại có chút quen mắt. . .
Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng Lăng Nhược Hy, hai bắp chân cứ thế trở nên run rẩy, dáng đứng có chút không vững. Trong lòng cô lúc này dường như đã có chút manh mối.
"Xin chào! Em là Lý Vân Anh, chị có phải là Lăng Nhược Hy không ạ?" Cô gái mỉm cười lễ phép. Thật không ngờ nữ nhân bao trọn cô hôm nay lại sở hữu dung mạo đẹp đến khó tin như vậy.
Trên thực tế, Lý Vân Anh vốn là hoa khôi của Kim Cát Phường, để gặp được cô phải mất một số tiền không tính là nhỏ. Vậy mà người trước mắt phẩy tay một cái liền có thể bao trọn cô cả một đêm, còn được đích thân mama căn dặn cô phải "hầu hạ" thật tốt. Nếu không phải có địa vị to lớn trong xã hội thì chắc chắn cũng không phải nhân vật tầm thường. Trước đó cô còn tưởng là một nữ đại gia nào đó đã đến tuổi xế chiều, thật không ngờ lại là một cô gái phi thường xinh đẹp. Diện mạo ưu nhã, khí chất thoát tục chẳng khác nào một đại minh tinh hàng đầu.
Không phải Lăng Nhược Hy không nghe thấy Lý Vân Anh nói gì, nhưng cô quả thật không có biện pháp đáp trả. Giá như. . . cô gái này đến sớm hơn một chút. . . Phải! Chỉ một chút thôi, thì có thể bản thân đã không rơi vào tình thế quẫn bách như vậy rồi!
Quan sát cái trán sưng đỏ của Lăng Nhược Hy, lại cảm thấy biểu tình của người này hình như có chút không đúng. Lý Vân Anh chợt phát giác ra chuyện gì đó, cô nghiêng người nhìn vào bên trong, chỉ thấy một nữ nhân đằng đằng sát khí đang đứng tựa lưng vào tường. Ánh mắt kia làm cô liên tưởng đến nhiều chuyện, bất quá, cô cũng đoán được cái cục u trên trán Lăng Nhược Hy hiển nhiên là có liên quan đến mình.
"Em. . . Em xin lỗi! Lúc nãy điện thoại hết pin nên em không thể gọi báo với chị Tô Thanh một tiếng. . ." Lý Vân Anh chắp tay tỏ vẻ áy náy, cô thành khẩn hướng đến Lăng Nhược Hy tạ lỗi.
"Không sao. Em về được rồi. Chuyện ở đây tôi sẽ tự mình giải quyết." Lăng Nhược Hy dở khóc dở cười, đáp.
"Chị. . ."
"Rầm!"
Cánh cửa đóng sầm lại, Lăng Nhược Hy cố hít sâu một hơi rồi thở ra. Cái đầu vô tri vô giác quay ra phía sau, ngưng mắt yếu ớt nhìn cô gái ban nãy. Lúc này người kia đã mặc quần áo chỉnh tề, khoanh tay trước ngực đứng ngay ngắn ở một góc. Ánh mắt kia sắc bén đến nỗi có thể cắt lìa cổ Lăng Nhược Hy bất cứ lúc nào không hay. . .
Bước chân của cô trở nên nặng trĩu, khoảng cách từ ngoài cửa đi đến cạnh giường tuy chỉ mất vài bước chân, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác đi hoài không thể đến.
Bao trùm cô lúc này là một bầu không khí vô cùng quỷ dị, không gian xung quanh yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng máy lạnh phả ra từng cơn. Cuối cùng cũng có thể đặt mông ngồi xuống giường, tuy nhiên, cô hoàn toàn không dám ngẩng mặt lên nhìn người trước mắt.
Sợ hãi?
Không, cô không sợ. Nói chính xác hơn là cô đang cảm thấy bản thân tràn ngập tội lỗi, thật không biết phải đối diện với nữ nhân kia như thế nào!
"ŧıểυ thư, cô. . . tên gọi là gì?" Phải mất một thời gian khá dài Lăng Nhược Hy mới chủ động lên tiếng.
Cô gái kia vẫn giữ nguyên tư thế, giương lên tia mắt liếc xéo thân hình của đối phương. Nhìn thế nào cũng không tin vào mắt mình. Loại nữ nhân sở hữu dung mạo xuất chúng như thế này, không hiểu sao lại mang đến cho cô cảm giác buồn nôn khó diễn tả!
"Tần Ngôn."
Thanh âm lãnh đạm vừa cất lên, Lăng Nhược Hy lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đối diện. Gương mặt này so với lúc nhắm mắt hoàn toàn bất đồng, có lẽ là do ánh mắt kia chăng? Ánh mắt có chút căm phẫn, có chút cao ngạo, lại mang theo mười phần hàm ý. Càng nhìn càng khiến Lăng Nhược Hy phải sởn gai ốc. . . Đại khái là ánh mắt này đang muốn ăn tươi nuốt sống cô thì phải?
"Thật ra. . . những chuyện phát sinh đều là ngoài ý muốn. Giữa chúng ta hình như đã có chút hiểu lầm. . ." Lăng Nhược Hy cố gắng giải thích.
"Hiểu lầm?" Tần Ngôn nheo mắt hỏi lại.
"Phải. Cô xem, đây là phòng của tôi, cô gái lúc nãy cũng chính là đến đây theo yêu cầu của tôi. . . Bất quá, cô ta thì đến trễ, còn cô thì không biết từ đâu lại xông vào khiến tôi bị nhận lầm người."
"Chờ một chút. Cô nói, đây là phòng của cô sao?" Tần Ngôn loáng thoáng nhớ lại, lúc nãy sau khi nhận phòng cô liền đi lên lầu. Nhưng chật vật mãi cũng không mở được cửa, vì bản thân không còn đủ tỉnh táo nên mới lấy tay đập ầm ầm ở bên ngoài. Sau cùng thì cánh cửa cũng chịu mở ra. . . Nhưng đây không phải là phòng của cô sao? Không lý nào bây giờ lại là phòng của người khác?
Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy lập tức lên tiếng khẳng định: "Đây là phòng của tôi. Nếu không tin, cô có thể xuống hỏi lễ tân, phòng 906 này tôi đã đặt vào lúc 9 giờ tối."
Sắc mặt Tần Ngôn trở nên cứng đờ, cô gằn giọng hỏi lại lần nữa: "906? Cô nói phòng này số 906 sao?"
Thế quái nào lại là 906, mà không phải là. . . 609. . . ?
Lăng Nhược Hy chậm rãi gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được Tần Ngôn như thế nào lại xuất hiện ở đây. Trước đó vì quá say nên cô ta đã nhận lầm phòng, báo hại Lăng Nhược Hy phải gánh lấy hậu quả. Cô đưa tay xoa xoa cái trán, đến giờ vẫn còn hơi ê ẩm, không biết có nên cảm ơn Tô Thanh đã ban tặng cục u này cho mình hay không nữa!
Tần Ngôn đưa tay đỡ trán, cô thiểu não ngồi bệch xuống đất. Không cần nói cũng đủ hiểu tâm trạng của cô lúc này rối ren đến nhường nào. Trinh tiết 28 năm của cô, sự trong sáng bấy lâu của cô, toàn bộ đều bị mất sạch chỉ sau một đêm. Cô ngước mắt nhìn đến Lăng Nhược Hy, thật không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi nhầm phòng nữ nhân vô lại này! Nếu cô vào nhầm phòng một nữ nhân "bình thường" khác, chắc chắn sẽ không xảy ra loại sự tình khủng như vậy.
Dáng vẻ mệt mỏi kia nhanh chóng nhận được sự đồng cảm từ Lăng Nhược Hy, cô nhỏ giọng an ủi: "Tần ŧıểυ thư, mặc dù tôi đã mạo phạm cô nhưng hoàn toàn không xuất phát từ ý xấu. Cô muốn tôi bù đắp như thế nào cứ nói thử xem, nếu trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ giúp."
Đại loại là chi ra một số tiền để Tần Ngôn đi. . . vá lại cái chỗ đó cũng được. Còn nếu không thì tặng cho Tần Ngôn một số món đồ hàng hiệu, thậm chí là một căn nhà cũng không phải vấn đề gì. Quan trọng là đối phương có thể hài lòng, Lăng Nhược Hy chắc chắn sẽ không từ chối. Dù sao đi nữa, bao nhiêu tiền đối với cô cũng không đáng kể.
Thấy đối phương chỉ nhìn mình mà không trả lời, Lăng Nhược Hy tiếp tục lên tiếng: "Hay là. . . tôi đưa cô đi vá lại. . . vá lại "cái kia" có được không? Sau đó mua cho cô vài món quà, nếu cô thích, tôi có thể tặng cho cô một——"
"Câm miệng!"
Mặc dù Lăng Nhược Hy nói ra là có ý tốt, nhưng Tần Ngôn nghe xong chẳng những không cảm kích mà còn cảm thấy nữ nhân này vô lại đến tột cùng. Tần Ngôn cô chân chính là giám đốc của tập đoàn Tần thị, sở hữu khối tài sản khổng lồ cùng với địa vị cao ngất ngưỡng. Vậy mà dưới miệng Lăng Nhược Hy, cô chẳng khác nào những hạng gái tầm thường, chuyên bán rẻ thể xác để đổi lấy vinh hoa phú quý! Đáng giận hơn, cô không ngờ "lần đầu tiên" của mình lại bị loại nữ nhân này ngang nhiên tước đoạt. Cô thà rằng bản thân cô độc đến già cũng không muốn dây dưa với loại người này chút nào!