Khi Đại Lão Huyền Học Bị Xuyên Thành Nam Phụ Ngu Ngốc

Chương 9: Có chó điên! Chạy mau!

Trước Sau

break

Lục Niệm Trần bất thình lình hỏi, Du Mặc khựng lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, đáp: "Biết."

Lục Niệm Trần nói: "Hôm qua tôi lên sau núi xem một chút, phát hiện có một chỗ có dấu vết heo rừng để lại, anh có thể làm bẫy không? Tôi muốn ăn thịt heo."

"Sau núi? Tự cậu đi?" Du Mặc nhíu mày, hai ngày trước vừa mới đưa người từ sau núi về, người này sao còn dám đi.

Lục Niệm Trần cười hì hì hai tiếng: "Ừm, nhưng anh yên tâm, có kinh nghiệm lần trước, tôi sẽ cẩn thận gấp bội mà."

Nhìn Lục Niệm Trần như vậy, Du Mặc cũng không biết nói gì, chỉ bảo: "Lần sau cậu muốn lên núi thì nói với tôi một tiếng, tôi đi cùng cậu."

"Được, vậy bây giờ chúng ta lên núi luôn đi! Cố gắng tối nay đặt bẫy xong, ngày mai có thịt heo rừng ăn!"

Lục Niệm Trần đã nói vậy, Du Mặc cũng không nói gì liền lấy đồ đi theo.

Lên núi rồi, Lục Niệm Trần đi trước dẫn đường, một mạch đi về hướng tây nam. Chỗ này ít người qua lại, đường núi vẫn còn cỏ dại mọc um tùm, hai người vừa phát quang vừa đi.

Đến một bụi cây rậm rạp đầy quả dại, Lục Niệm Trần lén tính toán ở chỗ Du Mặc không nhìn thấy, xác định vị trí chính xác.

"Chỗ này được rồi, anh đặt bẫy bên cạnh cái cây kia là được." Lục Niệm Trần nói.

Đặt bẫy xong, hai người men theo đường cũ đánh dấu rồi về nhà.

Lục Niệm Trần duỗi lưng một cái, mấy ngày nay đã làm gần xong những việc cần làm, hai ngày nữa làm xong hoa khô rồi chế thành túi thơm là có thể đi chợ đen mở sạp.

Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy mình nên tắm rửa... Hai ngày trước vì vết thương trên vai không tắm được, hôm qua dựng hàng rào lại đổ mồ hôi ướt đẫm, vừa hay hôm nay rảnh, không tắm thì người cậu thúi mất.

Thời đại này tắm rửa cũng không có phòng tắm riêng, may mà cậu là con trai, mặc quần đùi tắm ngoài sân cũng không sao.

Dù sao thì sau bảy giờ tối mọi người cơ bản đều ở nhà nghỉ ngơi, không ai sang nhà chơi, nhất là nhà họ Du lại càng không.

Đợi nước gần sôi, Lục Niệm Trần chuẩn bị cởi quần áo.

Bên kia, Du Mặc vừa vào nhà đã thấy Lục Niệm Trần cởi trần, lộ ra tấm lưng trắng nõn, còn có cả vòng eo thon gọn kia.

!

Du Mặc vội quay mặt đi, yết hầu bất giác nhúc nhích, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Hả? À, tôi muốn đi tắm, mấy ngày không tắm rồi, người ngợm sắp thúi đến nơi."

Lục Niệm Trần chẳng hề ngại ngần, cởi áo xong lại định cởi quần, Du Mặc bèn quay người đi vào bếp.

Cởi hết quần áo, chỉ còn lại quần đùi, Lục Niệm Trần xách xô ra sân, còn gọi Du Mặc một tiếng: "Du Mặc, anh giúp tôi mang nước sôi ra đây được không?"

Du Mặc đang cố gắng hạ nhiệt trong bếp: "..."

Du Mặc xách nước sôi ra, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Niệm Trần, đặt nước xuống rồi vội vàng quay người bỏ đi.

Lục Niệm Trần nói cảm ơn, cũng không nghĩ nhiều.

Đã lâu lắm rồi cậu mới được tắm, Lục Niệm Trần ra sức kỳ cọ người cho sạch sẽ, rồi vươn vai một cái thật dài dưới ánh trăng.

"Cuối cùng cũng thoải mái rồi!" Lục Niệm Trần nói rồi đi vào nhà.

Du Mặc vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Niệm Trần đi vào, nước trên người cậu còn chưa lau khô, theo chiếc cổ thon dài chảy xuống ngực rồi xuống tận eo.

Tuy đã qua một thời gian, mấy vết trên người Lục Niệm Trần đã gần như biến mất, nhưng vẫn còn mơ hồ thấy được vài dấu vết, có thể tưởng tượng được ngày hôm đó mọi chuyện đã diễn ra kịch liệt đến mức nào.

Một ngọn lửa bỗng bùng lên trong đầu, Du Mặc bật dậy, làm Lục Niệm Trần giật mình.

"Tôi cũng đi tắm." Du Mặc nói rồi đi ra sân.

"Ấy, anh đợi chút, tôi đun thêm ấm nước nữa cho anh."

"Không cần đâu, tôi tắm nước lạnh quen rồi."

Lục Niệm Trần không kịp ngăn Du Mặc, đợi cậu đun xong nước thì Du Mặc đã tắm xong rồi.

...

Hôm sau, Du Mặc dậy từ rất sớm.

Tuy rằng anh không hy vọng nhiều vào cái chỗ mà Lục Niệm Trần nói, nhưng Lục Niệm Trần đã nói muốn ăn thịt heo, nên sáng sớm anh đã đi xem, chỉ là không ngờ...

Du Mặc nhìn con heo rừng to lớn mắc trong bẫy mà thấy khó xử, con heo rừng to như vậy anh cũng mới thấy lần đầu, nếu có thể đem ra chợ bán chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền.

Chỉ là nó quá lớn, một mình anh không khiêng nổi, hơn nữa Lục Niệm Trần cũng muốn ăn thịt heo, vậy thì đem về thôn thôi.

Lục Niệm Trần tỉnh dậy thì thấy Du Mặc đang chuẩn bị nấu cơm, cậu dậy rửa mặt rồi định cùng làm. Ra đến sân thì thấy một con heo rừng to tướng đang nằm ở ngay trước cổng.

Ối chao! Lục Niệm Trần đoán được chỗ đó có thể bắt được thứ tốt, nhưng cũng không ngờ lại là một con vật to đến vậy, cậu vừa ngạc nhiên vừa thấy phấn khích.

Chỗ đó có rất nhiều quả dại, người ăn thì có lẽ không ngon lắm, nhưng lợn rừng, thỏ rừng, gà rừng các loại lại rất thích ăn loại quả đó, ngày đầu tiên đã bắt được một con to như vậy, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều nữa.

Nghĩ đến đây, Lục Niệm Trần liền thấy phấn chấn. Sau này Du Mặc có thể kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc này, cậu cũng coi như là một quân sư rồi.

Ăn sáng xong, Du Mặc nói về chuyện con heo rừng, nghe anh nói muốn chia cho mọi người trong thôn thì Lục Niệm Trần cũng không ngạc nhiên lắm. Thỉnh thoảng cũng nên cho dân thôn một chút, dù sao mọi người đều biết trong núi có đồ tốt, chỉ là ít ai dám vào sâu.

Việc Du Mặc thỉnh thoảng cho dân thôn một chút đồ vừa giúp anh có được tiếng tốt, vừa có thể che đậy chuyện đầu cơ trục lợi.

Cho dù có ai đó đoán ra, vì miếng thịt kia họ cũng phải cân nhắc xem có đáng để tố cáo Du Mặc hay không, huống hồ còn không có bằng chứng.

Dân thôn lục tục kéo nhau ra đồng làm việc, hai người cùng nhau khiêng con heo đến chỗ ghi điểm, dọc đường thu hút không ít ánh mắt.

Lâm Thắng nhìn thấy con heo rừng này cũng không khỏi trợn tròn mắt, một con heo rừng to như vậy đủ để chia cho mỗi nhà một ít rồi!

Sợ thịt heo để lâu sẽ bị hỏng, Lâm Thắng lập tức triệu tập dân thôn đến chia thịt.

Chỗ chia thịt ở ngay đầu ruộng, có một cái chòi gỗ, nơi các dân thôn thường đến để chấm công sau khi làm việc, người chấm công chính là Vu Hoài Dương.

Công việc này rất nhàn hạ, ngày ngày ngồi trong chòi gỗ không bị mưa nắng, việc lại không nhiều, mỗi ngày còn được mười điểm công. Vu Hoài Dương cậy có Lâm Thanh Ngôn thích mình, nên đã nhờ Đại đội trưởng giành cho hắn cái vị trí này.

Việc chia thịt cũng diễn ra ở trong chòi, có một cái bàn và một con dao phay, dân thôn lần lượt lên báo số nhân khẩu với Vu Hoài Dương, nhà có bao nhiêu người thì được chia bấy nhiêu thịt.

Nhưng trước khi chia thịt, Đại đội trưởng đương nhiên phải biểu dương Du Mặc và Lục Niệm Trần một phen, vì con heo rừng này do hai người bắt được mang đến, nên phải có phần thưởng nhất định, dù sao mọi người cũng mong có lần sau.

Lâm Thắng nói: "Con heo rừng này do Du Mặc và thanh niên trí thức Lục bắt được, vậy thì thưởng cho mỗi người mười điểm công, mọi người có ý kiến gì không?"

Thấy không ai có ý kiến gì, Lâm Thắng liền ra hiệu cho Vu Hoài Dương ghi lại.

Về chuyện này, Lục Niệm Trần đã để ý đến Vu Hoài Dương từ lâu, chỉ thấy gã vẩy bút một cái, không giống như viết số 10, mà giống số 6 hơn.

Hừ, lại dám giở trò mèo ngay trước mặt cậu, vậy thì đừng trách cậu ra tay tàn độc, may mà sáng nay cậu đã cẩn thận, vẽ sẵn một lá bùa rồi mang ra đây.

Lục Niệm Trần nhìn quanh một lượt, tốt lắm, trong phòng này vừa hay có người cậu cần.

Nhân lúc mọi người đang nhận thịt, Lục Niệm Trần chậm rãi lùi về một góc khuất, tay phải đưa ra sau lưng, lén kẹp lá bùa vàng ra.

Cậu lẩm nhẩm hai câu thần chú, kẹp lá bùa giữa ngón trỏ và ngón giữa, ngón cái đè lên ngón áp út và ngón út, vẽ một vòng tròn sau lưng.

Cậu chỉ cần tạo ra một chút hỗn loạn, thần chú cũng không dài, cậu khẽ đảo cổ tay, lá bùa liền hóa thành tro tàn giữa các ngón tay.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một trận náo loạn, còn có cả tiếng chó sủa inh ỏi.

"Gâu gâu gâu!"

"A! Chó điên! Có chó điên! Chạy mau!"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc