Khi Con Tim Rung Động

Chương 34:

Trước Sau

break

Về đến phòng, Chu Mỹ Tây lại ngủ thêm một giấc nữa, đến lúc hoàng hôn thì đúng giờ tỉnh lại.
Tinh thần tuy sảng khoái nhưng bụng lại đói meo.

Cô có mang theo mì gói, trong lúc đang đun nước, cô liếc nhìn điện thoại, lúc này mới phát hiện ra Lăng Nguyệt lại còn gửi cho cô một tin nhắn thoại.

"Tôi vừa mới gặp Thẩm tổng uống trà chiều, có gọi thêm một phần cho cô rồi đấy, nếu lúc tỉnh dậy mà đói thì có thể gọi dịch vụ phòng mang lên cho cô."

Đây đúng là chết đuối vớ được cọc mà.
Chu Mỹ Tây vội vàng gọi điện thoại cho nhân viên mang thức ăn lên.

Nói là trà chiều, nhưng thật ra gần như đã bao gồm cả bữa tối rồi. Không chỉ có bánh ngọt, trái cây và đồ uống, mà còn có cả mì Ý, cánh gà nướng và súp nấm, chất đầy cả một chiếc xe đẩy.

Chu Mỹ Tây bày thức ăn lên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, chụp một tấm ảnh hướng ra quang cảnh thành phố rồi gửi cho Lăng Nguyệt, sau đó gửi qua một tràng những lời khen có cánh: Cảm ơn Tổng giám đốc Lăng nha ~ Vừa nãy tôi sắp chết đói đến nơi rồi, còn đang đun nước sôi chuẩn bị ăn mì gói đây này.

Lăng Nguyệt không trả lời ngay. Cô ăn hai miếng mì Ý, rồi lại giơ ngón tay cái lên chụp một tấm ảnh nữa gửi qua.

Sau khi đã ăn một bữa no nê, cô bắt đầu rửa mặt, đắp mặt nạ rồi trang điểm.

Mãi đến khi cô đã trang điểm xong xuôi, đang chuẩn bị thay quần áo thì điện thoại mới reo lên một tiếng. Lăng Nguyệt đã trả lời bằng một tin nhắn thoại.

"Tôi vừa mới ngủ dậy."

Tin nhắn thoại rất ngắn, giọng anh khàn đặc và ngái ngủ, tông giọng lại trầm, Chu Mỹ Tây phải bật đi bật lại mấy lần mới nghe rõ.

Điện thoại lại reo lên một tiếng nữa, anh lại gửi liên tiếp thêm mấy tin nhắn nữa.

"Đồ ăn của khách sạn cũng ngon đấy chứ."

"Đợi tôi tắm một lát, nhanh thôi."

"Chúng ta đến muộn một chút cũng không sao."

Chu Mỹ Tây mặc chiếc váy vest vào, lúc đang búi tóc trước gương thì bỗng cảm thấy có chút không ổn.

Tô Thuyên nói không sai, chiếc váy này quả thực có hơi cứng nhắc.

Chủ yếu là vì cô đã nhuộm tóc màu sáng, nên phần đầu và thân có cảm giác không ăn nhập gì với nhau, càng nhìn càng thấy kỳ.

Lý trí mách bảo cô phải khiêm tốn, phải phù hợp với thân phận của mình, nhưng cô lại không kìm được mà liên tục liếc nhìn chiếc váy tua rua trong vali. Giữa lúc phân vân, cô lại thấy hối hận vì đã không mang thêm một chiếc váy khác để dự phòng.

Thời khắc khó khăn nhất để đưa ra lựa chọn, chính là khoảnh khắc điện thoại của Lăng Nguyệt gọi tới.

"Tôi xong rồi, giờ tôi qua cửa phòng đợi cô nhé?" Lăng Nguyệt chu đáo hỏi ở đầu dây bên kia: “Hay là cô cần thêm chút thời gian nữa?"

"Tôi xong rồi ạ." Chu Mỹ Tây đáp, giọng cô có chút ngập ngừng, tim đập mỗi lúc một nhanh. Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà hỏi xin ý kiến của anh: "Lăng tổng, thật ra tôi mang theo hai chiếc váy, nhưng không biết nên mặc chiếc nào."

Đầu dây bên kia bỗng im lặng.

Trong một khoảnh khắc nhanh như chớp, Chu Mỹ Tây đã kịp phản ứng lại. Sợ gây ra hiểu lầm, cô vội vàng giải thích trong lúc ngón chân bấu chặt xuống đất vì xấu hổ: "Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi cần anh qua phòng giúp tôi chọn đâu ạ, chỉ là... chỉ là trong hai chiếc váy tôi mang theo, có một chiếc rất hợp với vai trò trợ lý, còn chiếc kia thì không hợp lắm."

Lăng Nguyệt dường như không hề suy nghĩ hay do dự quá nhiều. Nghe xong lời cô, anh liền bật cười và nói thẳng: "Sự kiện lần này cũng không quá quan trọng đâu, nên cô cứ chọn chiếc nào cô thích là được."

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Chu Mỹ Tây thầm nghĩ, nếu hôm nay người ở đây là Tiểu Tống, anh ta nhất định cũng sẽ chọn chiếc váy khiến mình tỏa sáng nhất. Anh ta luôn ưu tiên việc làm hài lòng bản thân trước nhất.

Thế nhưng, thực ra lựa chọn này cũng chẳng gây ra hậu quả gì. Tiểu Tống vốn coi mọi sự kiện đều là sàn diễn thời trang của mình, mà cô cũng có thấy Lăng tổng có ý kiến gì với anh ta đâu.

Lăng Nguyệt trước giờ luôn rất bao dung với cấp dưới, chỉ có cô là tự mình lo trước nghĩ sau mà thôi.

Cô thay chiếc váy kia với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi xõa tóc ra, dùng kẹp tóc gài ra sau tai. Dưới ánh đèn, chiếc váy lấp lánh tỏa sáng, đến nỗi chẳng cần đeo thêm bất kỳ phụ kiện nào.

Vừa đi ra phía cửa, cô vừa nhắn tin cho Lăng Nguyệt báo mình đã xong. Tin nhắn vừa gửi đi, cô liền nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn từ ngoài cửa vọng vào. Chu Mỹ Tây hơi sững người, vừa mở cửa ra đã thấy Lăng Nguyệt đang dựa vào khung cửa, định lấy điện thoại ra xem.

Trang phục hôm nay của anh rất thoải mái, là một bộ vest thêu màu xanh bạc hà nhạt, phối cùng đôi giày thể thao đồng màu. Có lẽ vì mới ngủ dậy nên tóc anh vẫn còn hơi rối, dù đã dùng keo vuốt định hình nhưng trên đỉnh đầu vẫn có vài lọn tóc không nghe lời mà vểnh lên.

Trông cũng có chút đáng yêu.

Đối phương dường như không ngờ cô sẽ đột ngột mở cửa nên cũng sững người một lúc, sau đó mới đứng thẳng người dậy, lướt mắt nhìn cô một lượt.

"Lăng tổng, anh xuống lâu chưa ạ?" Chu Mỹ Tây hỏi.

"Cũng vừa mới tới thôi." Lăng Nguyệt đáp, anh nhướng mày, nghiêng đầu, trong mắt ánh lên ý cười: “Tôi đột nhiên có chút tò mò, không biết chiếc váy "không hợp lắm" kia trông như thế nào nhỉ."

Chu Mỹ Tây ngẩn người nhìn vào mắt anh. Không, cô chắc chắn là anh biết, rõ ràng chiếc váy này mới là chiếc "không hợp lắm".

Nhưng anh nói như vậy, đã dễ dàng hóa giải hết mọi lo lắng và do dự của cô khi thay chiếc váy này.

Chu Mỹ Tây nghĩ, gia giáo của anh chắc hẳn phải rất tốt, nếu không thì làm sao có thể rèn luyện được EQ cao đến thế? Một người như vậy, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng lịch sự. Anh chỉ nhìn chiếc váy của cô đúng một lần lúc đầu, sau đó chỉ toàn nhìn vào mắt cô, hoàn toàn không hề liếc nhìn lung tung.

Đương nhiên, cũng có thể là do đối phương không thấy đẹp, hoặc căn bản là không có hứng thú gì với cô.

Dù sao đi nữa, điều này cũng khiến cô cảm thấy tự tại hơn rất nhiều.

Và rồi cô lại thấy thật may mắn vì mình đã đổi váy vào phút chót, nếu không, với chiếc váy vest kia mà đứng cạnh anh, thì trông chẳng khác nào cậu chủ và bà quản gia già dặn cổ hủ cả.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc