Chu Mỹ Tây quyết định mua chiếc váy này.
Chiếc váy quả thực rất đẹp, cũng rất hợp với cô. Mặc vào dịp sinh nhật hay đón giao thừa đều được, chắc chắn sẽ rất ăn ảnh.
Thế nhưng, lúc thanh toán, cô vẫn tiện tay cầm luôn chiếc chân váy công sở kia.
Tô Thuyên thấy vậy liền nhíu mày, vội đưa tay cản lại, miệng không ngừng kêu lên: "Cậu còn mua cái này làm gì nữa?"
"Cái váy này tớ cũng rất thích, nhưng mà không hợp.” Chu Mỹ Tây giải thích: “Nó nổi bật quá, dù sao mình cũng chỉ là trợ lý thôi."
"Phải nổi bật chứ, những dịp như thế mà không nổi bật thì sao được?" Tô Thuyên vừa tức vừa thương, cố gắng nhồi nhét quan điểm của mình cho cô: “Tuy anh ta là sếp, nhưng nói đi nói lại thì cũng là đàn ông. Có người đàn ông nào lại muốn người bên cạnh mình trông mờ nhạt, thiếu sức sống chứ? Hơn nữa, ai quy định trợ lý là phải khiêm tốn, đoan trang? Cái quan niệm đó là của thế kỷ trước rồi, bà chị ơi."
Chu Mỹ Tây không hề nghe lọt tai, cứ thế quẹt thẻ mua luôn cả hai chiếc váy.
Thôi xong, bay luôn hai tháng lương.
Đến lúc đi làm móng, Tô Thuyên vẫn không ngừng khuyên nhủ, nhưng Chu Mỹ Tây chỉ nghe tai này lại lọt qua tai kia.
Tối hôm đó, hai người họ làm đẹp đến tận một giờ sáng mới về nhà.
Vốn dĩ cứ gần đến Tết là họ lại hẹn nhau đi làm "bộ ba làm đẹp": làm móng, uốn mi và nhuộm tóc. Chỉ là vì cuối tuần này phải tham dự tiệc, nên Chu Mỹ Tây đã đi làm sớm hơn hai ngày.
Mái tóc của cô vốn là kiểu xoăn sóng to, nhưng nhìn mãi cũng đã thấy hơi chán, vì vậy cô quyết định duỗi thẳng tóc, tiện thể nhuộm luôn màu nâu lanh.
Màu tóc sáng đặc biệt hợp với cô, vừa tôn da lại vừa trông trẻ trung hơn. Sau khi nhuộm xong, nhà tạo mẫu tóc cũng vô cùng hài lòng, liền kéo cô lại chụp mấy tấm ảnh đăng lên trang cá nhân để quảng cáo, miệng không ngớt lời khen cô xinh như idol.
Tô Thuyên vẫn không buông tha mà tiếp tục thuyết phục: "Trời ạ, màu tóc này mà phối với chiếc váy kia thì đảm bảo tất cả đàn ông trong bữa tiệc sẽ phải lòng cậu. Chắc chắn sẽ làm sếp cậu nở mày nở mặt, thăng chức tăng lương chẳng phải là chuyện nằm trong lòng bàn tay sao?"
Chu Mỹ Tây: "..."
Ngày hôm sau, Chu Mỹ Tây mang mái tóc mới đi làm. Tiểu Tống lại được một phen trầm trồ, luôn miệng nói cô đã "lột xác", còn tỏ vẻ vô cùng vui mừng, cứ như thể những lời khuyên của mình đã có tác dụng vậy.
Lúc Chu Mỹ Tây mang cà phê latte vào cho Lăng Nguyệt, ánh mắt của anh cũng khựng lại trên người cô một lúc, rồi mỉm cười nói: "Đúng là có không khí Tết rồi đấy, hôm nay đến công ty thấy ai cũng xinh đẹp hơn hẳn."
Chu Mỹ Tây cũng không nhịn được cười: “Thật ra là vì nếu đi làm muộn hơn nữa thì sẽ tăng giá ạ."
Phản ứng của cô có hơi chậm một chút, mãi đến khi ra khỏi văn phòng mới nhận ra Lăng Nguyệt đang khen mình xinh đẹp.
Điều này bỗng khiến cô có chút dao động. Vì vậy, vào tối thứ Năm khi thu dọn hành lý, cô vẫn nhét chiếc váy kia vào vali.
Sau khi dọn dẹp xong, Chu Mỹ Tây gửi một tin nhắn thông báo chuyến bay cho Lăng Nguyệt: Lăng tổng, tôi đã đặt xe rồi, sáng mai khoảng hơn chín giờ sẽ đến trước cửa nhà anh.
Lăng Nguyệt nhanh chóng trả lời lại một chữ "Được".
Sáng hôm sau, Chu Mỹ Tây đã dậy từ rất sớm.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi công tác cùng cấp trên, nên cô đã dồn hết mười hai phần tinh thần, quyết không để xảy ra một chút sai sót nào.
Cô tắm rửa sạch sẽ, thoa một lớp dưỡng thể thật dày, vì mùa thu đông hay có tĩnh điện, tuyệt đối không thể để tĩnh điện giật Lăng tổng được. Vì phải ngồi máy bay nên cô không muốn trang điểm, chỉ thoa một lớp kem chống nắng, rồi búi tóc thành một búi tròn thấp sát da đầu. Sau đó, cô chọn một chiếc áo khoác dạ dài màu đen đúng chuẩn trợ lý — như vậy thì dù Lăng Nguyệt có mặc vest hay áo khoác, cô đứng bên cạnh cũng không tính là đột ngột.
Cô làm mọi việc rất nhanh chóng, nên thời gian vẫn còn khá dư dả. Tiện thể, cô lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra làm hai chiếc sandwich.
Lúc đến nhà Lăng Nguyệt, thực ra vẫn chưa đến chín giờ.
Cô nhắn tin cho Lăng Nguyệt, tuy nói rằng không cần vội, cứ từ từ thôi, nhưng chỉ năm phút sau, anh đã xách vali ra ngoài.
Quả nhiên, anh cũng mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen.
"Chào buổi sáng, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây mở cửa xe định xuống đón anh, nhưng anh lại rất lịch thiệp mà tránh bàn tay cô đang chìa ra, tự mình đặt vali vào ghế sau, rồi lên xe ngồi cạnh cô.
"Chào buổi sáng." Lăng Nguyệt rõ ràng vừa mới ngủ dậy không lâu, vành mắt vẫn còn hơi mơ màng và ửng đỏ.
"Tối qua anh nghỉ không ngon ạ?" Chu Mỹ Tây cười dịu dàng hỏi anh.
Lăng Nguyệt xoa xoa sống mũi, bất đắc dĩ đáp: "Tối qua tôi đến nhà dì ăn cơm, rồi phải thức chơi mạt chược với bà ấy gần hết đêm."
Chu Mỹ Tây lại cười hỏi anh: "Anh ăn sáng chưa ạ?"
Thật ra buổi sáng anh đã uống một ly yến mạch rồi, nhưng khi thấy chiếc bánh sandwich trên tay cô, anh vẫn lắc đầu: "Chưa kịp ăn gì cả."
Cũng không hẳn là nói dối, yến mạch thì sao tính là bữa sáng được chứ?
Quả nhiên, cô ấy hào phóng đưa cho anh một chiếc sandwich: "Vậy anh ăn sandwich nhé, Lăng tổng? Vừa hay tôi làm dư một cái."
Lăng Nguyệt cũng không khách sáo với cô, anh nói "cảm ơn" rồi đưa tay nhận lấy. Anh xé vỏ bao, cắn một miếng, hương vị quả nhiên thơm ngon đúng như anh tưởng tượng.
Anh đã thấy cô và Tiểu Tống ăn sáng bằng sandwich trong phòng trà nước mấy lần rồi. Khi thì nhân ức gà, lúc thì nhân thịt bò, kẹp cùng cà rốt, dưa chuột thái sợi, trứng ốp la và rau xà lách, trông vô cùng hấp dẫn.
Thấy Lăng Nguyệt khẽ nhướng mày, Chu Mỹ Tây mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng mở phần của mình ra và cắn một miếng.
Tay nghề của cô vẫn ổn định như mọi khi.
"Đây là sốt gì vậy? Vị khá ngon." Lăng Nguyệt hỏi.
"Sốt dưa chuột nghiền mù tạt ạ." Chu Mỹ Tây giải thích: “Buổi sáng ăn thịt tôi thấy hơi ngấy, nên thường cho thêm loại sốt này. Dưa chuột muối chua bên trong giúp chống ngán rất tốt, ăn cũng ngon miệng nữa."