Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, lặng lẽ mở ra, Chu Mỹ Tây theo cô trợ lý đi trên hành lang trải thảm dày, không một tiếng động nào.
Đến trước cửa phòng, cô trợ lý nói nhỏ: "Cô đợi ở đây một chút."
Sau đó cô ấy quẹt thẻ vào cửa, vào rồi cũng không đóng cửa lại. Chu Mỹ Tây nhìn cô ấy đi đến lối vào phòng khách trong căn hộ, nói vọng vào trong: "Cô Lâm, Lăng tổng không đến, là trợ lý của anh ấy một mình đến đưa đồ."
Chu Mỹ Tây đứng ở cửa không nhìn thấy cảnh bên trong, nhưng rèm cửa trong phòng không kéo, qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính sát đất, cô nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên sofa.
Dù chỉ là một bóng hình mờ ảo, Chu Mỹ Tây cũng cảm nhận được phong thái yêu kiều của mỹ nhân. Cô ta mặc một chiếc váy lụa sa tanh hai dây màu xanh rêu cổ điển, mái tóc xoăn bồng bềnh như rong biển xõa sau lưng, lười biếng nâng ly rượu vang đỏ, quả thật xứng với câu "sắc nước hương trời".
Mỹ nhân thế này mà Lăng Nguyệt cũng không đến, đúng là phí của trời.
Nghe trợ lý nói, cô Lâm kia "hừ" một tiếng, nói: "Không có thành ý, bảo anh ta tự mình đến đưa."
Sau đó tiếng bước chân vọng ra, cô trợ lý lại đi ra cửa, nhìn Chu Mỹ Tây với vẻ bất đắc dĩ, xòe tay, hạ giọng: "Xin lỗi, quà chúng tôi thật sự không thể nhận."
Cô ấy chỉ là một trợ lý, đương nhiên không dám nói thẳng câu "bảo Lăng tổng đến", nên vừa rồi cô ấy cố ý không đóng cửa, chính là hy vọng Chu Mỹ Tây nghe thấy, rồi biết ý gọi sếp của họ tới.
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Chu Mỹ Tây thuận theo: "Tôi sẽ chuyển lời đến Lăng tổng."
Cô trợ lý lập tức nở nụ cười cảm kích. Câu nói này của Chu Mỹ Tây âm lượng vừa phải, đủ để vọng vào trong nhà, như vậy dù Lăng tổng không đến, cô ấy cũng không bị mắng.
Chu Mỹ Tây xách túi mua sắm quay người trở lại thang máy. Về đến xe, cô không vội đi ngay mà gọi điện cho Lăng Nguyệt.
Điện thoại reo một lúc lâu đối phương mới bắt máy. Cùng với tiếng "Chuyện gì?" của anh, tiếng ồn nền ở đầu dây bên kia từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh, dường như anh đã đứng dậy đi đến một nơi vắng người hơn để nghe điện thoại.
Chắc anh chắc đang bận việc gì đó, Chu Mỹ Tây lập tức cảm thấy hơi áy náy, lại phải làm phiền anh vì chuyện nhỏ nhặt thế này, đúng là làm việc không xong.
"Lăng tổng, tôi vừa đến chỗ cô Lâm để giao đồ cho cô ấy." Chu Mỹ Tây đành phải báo cáo: "Nhưng trợ lý của cô ấy không nhận, tôi đã theo lên lầu, cô ấy nói muốn ngài đích thân qua giao."
Sau khi cô nói xong, đối phương im lặng vài giây, lúc mở miệng lại, giọng điệu đã có chút lạnh lùng: "Cô ta không nhận thì thôi không đưa nữa, cô về trước đi."
Chu Mỹ Tây nghe ra sự không vui của anh, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, Lăng tổng."
Bên kia lại ngừng một chút, lúc mở miệng lại, giọng Lăng Nguyệt đã dịu đi một chút: "Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cô sau, tối nay vất vả cho cô rồi."
Không vất vả, nhận được hơn hai nghìn tiền làm thêm giờ thì sao mà vất vả được chứ.
-
Được lệnh của lãnh đạo, Chu Mỹ Tây liền tức tốc về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, lúc thức dậy vào ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình đã hoàn hồn.
Buổi sáng Lăng Nguyệt không đến công ty cũng không có dặn dò gì khác, Chu Mỹ Tây liền cắm cúi làm việc của mình trong văn phòng. Buổi trưa đến nhà ăn xem qua, thấy không có món nào đặc biệt muốn ăn, cô bèn quay về gọi một phần lẩu cay mang đến phòng trà nước ăn.
Lẩu cay giao đến hơi chậm, lúc nhận được thì phần lớn đồng nghiệp đã quay về nghỉ trưa. Công ty im phăng phắc, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng ho hoặc tiếng click chuột.
Chu Mỹ Tây đeo tai nghe, vừa xem chương trình giải trí vừa ăn cơm trong phòng trà nước. Có người vào gọi mà cô cũng không nghe thấy, mãi đến khi đối phương kéo ghế ngồi xuống đối diện, Chu Mỹ Tây mới chú ý, vội vàng ngẩng đầu, tháo tai nghe ra chào hỏi: "Lăng tổng, anh ăn cơm chưa ạ?"
"Ăn rồi mới đến." Ánh mắt Lăng Nguyệt dừng lại ở bát mì trước mặt cô, một bát đỏ rực, không nhịn được cười nói: "Ăn cay giỏi vậy sao?"
"Cũng tạm ạ, thực ra không cay lắm đâu." Chu Mỹ Tây cười, lau miệng nói: "Nhìn thì cay vậy thôi."
Nhưng cô vẫn ăn đến mức đầu mũi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, mắt long lanh nước, môi cũng hơi ửng đỏ. Ánh mắt Lăng Nguyệt lướt qua mặt cô rồi rời đi ngay.
Đối phương đang ăn cơm, anh không muốn bàn công việc vào lúc này, cũng không muốn làm phiền cô dùng bữa, liền đứng dậy đến trước máy pha cà phê tự làm cho mình một ly.
Nghĩ đến bát lẩu cay đỏ rực của Chu Mỹ Tây, anh lại tiện tay làm thêm một ly nữa mang đến bàn đưa cho cô.
Chu Mỹ Tây vô cùng bất ngờ, suýt chút nữa đã đứng dậy nhận lấy: "Cảm ơn Lăng tổng."
Thấy anh nhận cà phê xong cũng không rời khỏi phòng trà nước ngay, đoán chừng đối phương có việc muốn giao cho mình, Chu Mỹ Tây liền hơi tăng tốc độ ăn. Nếu không phải cô cũng mới bắt đầu ăn, lúc này chắc chắn đã rất biết ý mà kết thúc bữa trưa rồi.
Lăng Nguyệt thấy vậy bèn đặt ly cà phê đã uống vài ngụm xuống, cười nói: "Cô cứ từ từ ăn, không vội."
Nói xong anh liền đứng dậy quay về văn phòng.