Khi Con Tim Rung Động

Chương 15:  Lấy đồ

Trước Sau

break

Lăng Nguyệt đến nhanh hơn cô tưởng, Chu Mỹ Tây cầm điện thoại, vừa cảm nhận được rung liền nhấc lên xem.

Lăng Nguyệt: [Tôi đến rồi.]

Chu Mỹ Tây: [Tôi ra ngay đây.]

Chu Mỹ Tây cầm chìa khóa xe, xoay người rời khỏi ghế lô.

Đúng lúc cô cũng muốn đi rồi.

Cô nói với Tô Thuyên là sếp của cô đến lấy đồ, Tô Thuyên mới không để Trình Diệc Nhiên đi theo, nếu không với cái tính lằng nhằng của anh ta, cô đoán mình chẳng thể nào thoát thân được.

Chu Mỹ Tây rảo bước qua hành lang, vừa đến bãi đậu xe đã nhìn thấy xe của Lăng Nguyệt.

Xe anh đậu ngay lối vào bãi đậu xe, rất dễ thấy. Thấy cô xuất hiện, đối phương lập tức mở cửa xe bước xuống đi tới.

“Lăng tổng.” Chu Mỹ Tây đi đến trước mặt anh chào hỏi, cố gắng đứng thẳng người, nói năng rõ ràng: “Xin lỗi, lẽ ra tối nay tôi nên mang qua cho anh.”

“Là tôi xin lỗi mới phải.” Lăng Nguyệt cười nói. Trong hoàn cảnh chỉ có hai người, lại còn đứng đối diện nhau thế này, khiến anh không thể không nhìn vào mắt đối phương mà nói chuyện: “Đã làm phiền cô và bạn bè đón lễ rồi.”

“Không có đâu, tôi cũng đang chuẩn bị đi rồi.” Chu Mỹ Tây nói.

Chu Mỹ Tây đã uống không ít rượu, vừa rồi đều là cố gắng gượng tỉnh táo để đi ra. Sau khi gặp mặt chào hỏi Lăng Nguyệt xong, lúc này cô đột nhiên bị hơi men xộc lên đầu, ý thức lúc tỉnh lúc mơ hồ. Cô nghe thấy giọng nói của mình rất rõ ràng và gần, nhưng nghe giọng Lăng Nguyệt lại rất mơ hồ và xa xăm.

Cô nghe thấy mình bảo đối phương đi theo cô đến xe lấy đồ, thấy Lăng Nguyệt gật đầu rồi đi theo cô vào trong.

Trên đường đi, Lăng Nguyệt dường như có hỏi cô một câu có lạnh không. Lúc này cô mới nhận ra mình vội vàng đi ra ngoài mà không mặc áo khoác, áo khoác của cô và áo khoác của Tô Thuyên đều gửi ở quán bar rồi.

Hình như cô nói là không lạnh, nhưng đột nhiên một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm đã khoác lên người cô.

Chu Mỹ Tây chậm chạp đến mức không nhận ra đây là Lăng Nguyệt đã đưa áo khoác của mình cho cô.

Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Mau đưa cái túi đắt nhất kia cho anh mang đi.

Cốp xe của Chu Mỹ Tây chất đầy túi mua sắm. Rõ ràng lúc ở công ty cô đã phân loại rồi, nhưng lúc này đột nhiên lại hơi lộn xộn.

Chu Mỹ Tây hơi sốt ruột, cứ lẩm bẩm một mình, cuối cùng vẫn là Lăng Nguyệt lấy hóa đơn của họ ra đối chiếu từng món một.

“Ồ! Còn một cái nữa!” Chu Mỹ Tây đột nhiên nhớ ra một món không có trong hóa đơn, cô rướn người cúi xuống rút cái túi mua sắm đó từ sâu trong cốp xe ra: “Đây là móc treo đồ cửa hàng tặng.”

Quà tặng kèm khi mua đồ đương nhiên không tiện mang đi tặng khách hàng, nhưng món đồ này cũng trị giá mấy ngàn tệ.

“Cô giữ lấy đi.” Lăng Nguyệt nói: “Tôi không cần mấy thứ này.”

“Ồ…” Chu Mỹ Tây cuối cùng lại đối chiếu hóa đơn một lần nữa, xác nhận không có sai sót rồi mới quay đầu nói với Lăng Nguyệt: “Vậy là những thứ này rồi.”

“Được.” Lăng Nguyệt gật đầu cầm lấy những chiếc túi mua sắm, nhìn cô, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại dừng lại vài giây.

Chu Mỹ Tây nhìn thẳng vào mắt anh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ khó hiểu: [Ủa, anh không né tránh ánh mắt của cô ấy kìa.]

Thế là bốn mắt nhìn nhau, Lăng Nguyệt bật cười trước, nói: “Cô hình như uống không ít.”

“Tửu lượng của tôi không tốt.” Chu Mỹ Tây cũng cười cười, có chút ngượng ngùng: “Sinh nhật bạn tôi mà.”

Chỉ là nụ cười đó có chút ngốc nghếch, nhưng bản thân cô không biết.

“Có cần tôi đưa cô về nhà không?” Lăng Nguyệt hỏi một cách lịch sự theo phép tắc của một quý ông.

“Không cần đâu, tôi gọi tài xế lái hộ là được.” Chu Mỹ Tây nói, nhìn ra được sự lo lắng và do dự trong mắt người đàn ông, lại vội vàng nói thêm một câu: “Hơn nữa bạn tôi vẫn còn ở trong đó, lát nữa tôi mới đi.”

Lăng Nguyệt lúc này mới yên tâm: “Được, vậy tôi đi trước đây, cô về nhà sớm nhé.”

“Vâng vâng.” Chu Mỹ Tây vội vàng gật đầu lia lịa: “Được ạ, cảm ơn Lăng tổng.”

Nói xong lại khựng lại.

Cô đang cảm ơn cái gì vậy?

Nhìn người đàn ông xách túi mua sắm quay lại xe mình, rồi nhìn chiếc xe chạy đi, Chu Mỹ Tây mới ngồi vào xe của mình, dùng điện thoại gọi tài xế lái hộ.

Sau khi tài xế đến, lúc cô thắt dây an toàn mới muộn màng nhận ra: Áo khoác của Lăng Nguyệt vẫn còn khoác trên vai cô.

Đó là một chiếc áo khoác dạ cashmere màu đen, vải rất mềm mại, cũng rất ấm áp, mang theo một mùi hương thoang thoảng. Chu Mỹ Tây chắc chắn mùi hương trên người anh chính là từ quần áo, bởi vì mùi hương trên chiếc áo khoác này đặc biệt rõ ràng.

Chu Mỹ Tây về đến nhà, cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt đi tắm, sau đó quấn khăn tắm rồi ngã nhào vào chăn.

Cô ghét đến quán bar, vì cảm thấy nó hôi hám.

Mùi khói thuốc nồng nặc mỗi lần vào đó ở lại cả tiếng đồng hồ gần như ngấm vào tận xương tủy thật sự khiến người ta buồn nôn, dù cô đã gội đầu tắm rửa kỹ càng từ trong ra ngoài, nhưng mùi đó vẫn cứ lởn vởn quanh mũi.

Chu Mỹ Tây nhắm mắt dụi dụi trên giường, cuối cùng cũng tìm thấy một mùi hương thanh mát, đó là áo khoác của Lăng Nguyệt.

Cô với tay kéo nó lại đặt cạnh mặt, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi mùi khói thuốc.

Ngày hôm sau Chu Mỹ Tây hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông báo thức, là mẹ cô vào phòng lay cô dậy.

Chu Mỹ Tây vừa rời khỏi giường đã bắt đầu thấy trời đất quay cuồng, toàn thân đau nhức, còn hơi buồn nôn.

Cô vào phòng tắm rửa mặt, mẹ cô ở ngoài vừa cằn nhằn vừa giúp cô dọn dẹp phòng, Chu Mỹ Tây nước đổ đầu vịt, nhanh chóng sửa soạn xong xuôi rồi ra ngoài.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc