Khi Con Tim Rung Động

Chương 11:

Trước Sau

break

Chu Mỹ Tây đặt khay lên bàn làm việc của anh, rồi tiện tay sửa lại bình hoa cô mới thay sáng nay một chút.

Điều hòa cần chút thời gian để làm ấm, Lăng Nguyệt liền mặc áo khoác vào trước. Chu Mỹ Tây thấy vậy nên lúc ra ngoài đã không đóng cửa văn phòng giúp anh – nhiệt độ bên ngoài cao hơn trong phòng làm việc của anh một chút.

Mười giờ, Lăng Nguyệt triệu tập trưởng phòng của mấy bộ phận để họp nhanh, cũng không gọi ai vào ghi biên bản cuộc họp.

Rèm lá sách trong phòng họp không kéo xuống, Chu Mỹ Tây đi ngang qua vô tình liếc vào trong, thấy vẻ mặt mọi người bên trong đều rất thoải mái, không khí có vẻ cũng khá tốt, ngay cả Lăng Nguyệt cũng đặt tay phải lên bàn, dựa lưng vào ghế ngồi rất tùy tiện.

Chu Mỹ Tây còn để ý thấy bình nước bên trong đã hết, đang do dự không biết có nên vào thêm nước không thì Lăng Nguyệt ở trong đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải cô.

Cả hai đều khựng lại, ánh mắt Chu Mỹ Tây chuyển sang bình nước, rồi lại nhìn về phía Lăng Nguyệt. Lăng Nguyệt khẽ lắc đầu, ra hiệu cô không cần vào thêm nước nữa.

Chu Mỹ Tây liền yên tâm rời đi.

Họp xong Lăng Nguyệt liền rời đi, Chu Mỹ Tây gọi điện thoại cho anh hỏi trưa có dùng bữa ở công ty không, anh nói buổi trưa có hẹn với bên quảng cáo nên không về nữa.

Chu Mỹ Tây bèn vào văn phòng của anh, mang ly cà phê anh uống dở và đĩa trái cây đã ăn mất hai quả dâu tây vào phòng giải lao rửa sạch.

Lăng Nguyệt thường nếu đã ra ngoài vào buổi trưa thì buổi chiều sẽ không đến công ty nữa.

Tiểu Tống biết tin lập tức phát rồ lên: "Tại sao chứ? Anh ấy rõ ràng đã hứa với tôi là sẽ ăn bánh kem mà!"

Chu Mỹ Tây cười tủm tỉm chế nhạo anh ta: "Người ta chỉ khách sáo với cậu một chút thôi, thế mà cậu cũng tin là thật à?"

Có điều sếp không có ở đây, thực ra họ lại thấy thoải mái hơn một chút.

Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, mọi người liền tự giác tụ tập lại, hát mừng sinh nhật cho những người có sinh nhật trong tháng, sau đó cắt bánh kem, chọn trà sữa, ăn trái cây.

Trong phút chốc, khu vực gần phòng giải lao trở nên vô cùng náo nhiệt.

Công ty họ thực ra khá trẻ trung, đặc biệt là nhóm người trong bộ phận Nghiên cứu và Phát triển (R&D), hầu như đều là các bạn trẻ. Hội hướng nội lấy đồ ăn xong là quay về chỗ ngồi, còn lại đều là dân hướng ngoại, đặc biệt náo nhiệt, còn tự dưng bày trò chơi nối thành ngữ. Tiểu Tống cầm bóng bay đứng đầu hàng, ai không nối được là bị canh ta dùng bóng bay đánh.

Gần đến giờ tan làm, Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống quay lại phòng giải lao dọn dẹp, vừa chia xong trái cây cất vào tủ lạnh, quay đầu lại thì thấy Lăng Nguyệt bước vào. Anh đi tới, liếc qua chiếc bàn trống không, nhướng mày hỏi: "Tôi đến muộn rồi à?"

Tiểu Tống quay đầu lại, mắt lập tức sáng rỡ, giống như tú bà nhìn thấy khách quý vậy, giọng nói cũng trở nên eo éo: "Lăng tổng, tụi em còn tưởng anh không đến nữa cơ."

"Không phải tôi đã hứa với mọi người rồi sao?" Lăng Nguyệt khẽ mỉm cười: "Chỉ là bữa tiệc kết thúc hơi muộn một chút thôi."

Tiểu Tống lập tức được dỗ ngọt đến mức ngoan ngoãn phục tùng, lại vô cùng nịnh nọt lấy phần bánh kem đã được chia sẵn, đóng gói cẩn thận từ trong tủ lạnh ra, còn dùng đĩa sứ xương bày ra đẹp đẽ, hai tay dâng lên đưa cho Lăng Nguyệt: "Lăng tổng, mời anh ăn bánh ạ."

Lăng Nguyệt vui vẻ nhận lấy, còn cười với Tiểu Tống: "Cảm ơn nhé."

Tiểu Tống trông như sắp bị điện giật đến nơi, đến nỗi sau khi Lăng Nguyệt đi rồi mà anh ta vẫn còn đang lâng lâng, cứ lẩm bẩm mãi là Lăng Nguyệt đang thả thính anh ta.

"Không phải cậu bảo anh ấy là trai thẳng sao?" Chu Mỹ Tây lại hỏi.

"Cái kiểu thả thính mà không hề hay biết này mới là quyến rũ nhất, cô có hiểu không hả." Tiểu Tống lườm cô một cái: "Chỉ cần anh ấy mà cong thôi là tôi đã sớm leo lên giường anh ấy rồi."

Chu Mỹ Tây cảm thấy cho dù Lăng tổng có cong thật, Tiểu Tống cũng chẳng thể leo lên giường anh được... Kiểu người như Lăng Nguyệt, trông cách chọn bạn đời cũng sẽ là chọn từ những người xuất sắc nhất trong mọi ngành nghề.

Sao có thể chọn một nhân viên hành chính được chứ?

Không phải cô có thành kiến nghề nghiệp, mà là bộ phận hành chính trong công ty vốn là vị trí thấp nhất, mỗi ngày làm việc mệt bở hơi tai mà còn chẳng được ai công nhận.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc