Cả Miêu Tĩnh và Trần Dị đều chưa suy tính gì tới chuyện con cái. Có lẽ một ngày nào đó chuyện này sẽ bước đến tự nhiên trong điều kiện hai người đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng chí ít thì chưa phải là bây giờ.
Đống gói vuông bảy sắc cầu vồng kia chỉ vừa mới được mua thêm để chất đầy ngăn kéo…
Miêu Tĩnh ngồi hết sức trấn định trên sô pha, nét mặt cũng hiền dịu, cặp mắt trong trẻo lia từ khóm hoa tươi trước mặt sang chiếc đồng hồ treo tường, và sau đó lia sang đến Trần Dị. Anh ngồi cúi thấp người trên cái ghế, cùi chỏ chống lên đầu gối, đan hai bàn tay vào nhau cho ngón tay cái kê dưới khuôn cằm góc cạnh, chẳng biết đang nghĩ gì. Rồi anh chầm chậm thở ra một hơi dài, hai tay luồn vào tóc mình vuốt mấy cái, đoạn ngẩng đầu hỏi cô: “Em sợ không?”
“Sợ gì?” Miêu Tĩnh hỏi anh.
Anh chỉ vào bụng cô, hai mắt tối sầm: “Mang thai, sinh nó ra, nuôi nó.”
Khóe môi Miêu Tĩnh giật giật: “Anh sợ à?”
Cô đập mạnh cái gối ôm vào mặt anh: “Nửa đêm nửa hôm lôi em lên núi ngắm sao, lúc đè em ra tay lái sao không biết sợ đi hả? Đồ đểu!!!”
“Thì lúc đấy anh đã ngăn chặn tai nạn kịp thời rồi còn gì?” Trần Dị chán nản ôm gối, tay xoa mặt, muốn nhếch mép cười lại thấy lòng hơi dấy lên một niềm bi ai, con mắt sẫm đen nhìn xoáy vào cô, hai cánh tay vòng lấy người cô, vùi cả mái đầu vào bụng dưới của cô, cất giọng nghèn nghẹt: “Ông đây vẫn chưa sẵn sàng làm bố, cũng không dám để em làm mẹ.”
Vòng ôm siết chặt thêm, anh áp sát cơ thể thơm mềm: “Ông đây không sợ trời không sợ đất… chỉ sợ em sợ…”
Miêu Tĩnh hít vào thật sâu, điềm nhiên vỗ đầu anh một cái: “Anh dậy coi nào, đừng đè bụng em.”
Trần Dị lơ ngơ nhấc người dậy, nhìn Miêu Tĩnh, rồi nhìn lại cái nhà này, gãi gãi đầu, tay chống eo. Mắt hai người chạm nhau, đồng thanh nói: “Hay đi bệnh viện khám xem?”
Cả hai lái xe chở nhau đến bệnh viện, kết quả báo cáo cho thấy rất rõ ràng là thai nhi đã được sáu tuần tuổi, đã hình thành tim thai và phôi thai. Bác sĩ tiễn hai người ra ngoài, bắt tay chúc mừng hai ông bố bà mẹ mới toanh, thiên sứ bé bỏng giáng trần rồi đấy.
Angel…
Cầm tấm ảnh siêu âm thai trên tay, Trần Dị chau mày nhìn chăm chăm hình hài mờ mờ của angel một hồi lâu, mặt anh trông có vẻ lạ lùng. Cuối cùng anh đặt hai tay lên vai Miêu Tĩnh, không kìm lòng nổi cười ngô nghê nhìn cô. Nhận lấy tấm ảnh từ tay anh, cô đánh mắt liếc xéo qua anh, bờ môi hơi mím nhoẻn lên cao.
Cảm giác như đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi sau cuối được thấy cảnh đơm hoa kết trái, mỗi người góp một nửa gen để cùng tạo ra một hạt giống bé nhỏ.
Trần Dị cười toe toét kéo cô vào lòng, hai người đứng ôm nhau ngay giữa hành lang, trán tì trán, mũi anh cọ vào chóp mũi hơi lạnh của cô, khẽ hôn lên đôi môi đỏ, chậm rãi nói: “Thử đi? Mình nuôi một đứa đi?”
“Nuôi đi.” Miêu Tĩnh yên lòng thu mình trong lồ ng ngực anh, hít sâu cảm nhận thứ mùi của riêng anh: “Không phải sợ gì hết, em chịu trách nhiệm với con mà.”
Cô cam đoan rằng dù tương lai có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ để đứa bé này được sống một cuộc đời khác hoàn toàn cuộc đời của bố mẹ nó.
Trần Dị đặt nụ hôn giữa ấn đường cô: “Anh chịu trách nhiệm với con và mẹ của con nữa.”
Sự xuất hiện đột ngột của đứa bé làm nhịp sống cũng thình lình thay đổi.
Đầu tiên là vấn đề sinh nở, phía trụ sở chính của công ty Miêu Tĩnh hỏi cô có cần chuyển công tác về nước không, Miêu Tĩnh từ chối phương án này. Sống ở Bogota hai người cũng thích nghi rất tốt, công ty nhỏ của Trần Dị chỉ vừa đi được bước đầu tiên, hơn nữa sự tình ở Đằng Thành vẫn chưa đâu vào với đâu, cô không muốn quay về vào thời điểm mấu chốt này.
Còn công việc thì không thành vấn đề, đây lại là khoảng thời gian hết sức lý tưởng, thêm một thể chất luôn luôn tốt cho phép cô kiên trì cho đến lúc dự án kết thúc mới xin nghỉ sinh; ở Colombia có đầy đủ các chính sách về bảo hiểm thương mại, bản thân Miêu Tĩnh cũng có plan especial (kế hoạch đặc biệt) riêng và cô có thể hưởng dịch vụ của bệnh viện tư nhân tốt nhất Bogota.
Về phần sau khi sinh con…
Hai người không thông báo cho tất cả mọi người biết chuyện có em bé. Tư Nam hay tin trước, sau đó tin tức lan truyền đi khắp văn phòng, mọi người bèn tổ chức một surprise party (buổi tiệc bất ngờ) cho Miêu Tĩnh, tặng cô cả một bộ đồ dùng em bé.
Trong một tư thế cứng đơ, Trần Dị nhặt chiếc áo trẻ con nhỏ xíu chỉ to cỡ bàn tay anh lên, đến cái vớ cũng bé tí tẹo chỉ xỏ vừa ngón tay. Trước giờ hầu như anh chưa một lần nào được nhìn thấy trẻ mới chào đời nên việc kích cỡ đứa bé sơ sinh chỉ bằng một con mèo trong tưởng tượng của anh là điều khó tránh khỏi.
Hai người chưa hạ quyết tâm làm bố mẹ được bao lâu thì đã gặp những phản ứng bầu bí đầu tiên của Miêu Tĩnh.
Nào là ham ngủ, nào là buồn nôn, nào là nôn nghén. Trong khoảng thai kỳ, có một dạo Miêu Tĩnh chỉ ăn bánh quy và cháo trắng kèm rau dưa, ghét đồ ăn, ghét nước hoa, ghét một loạt những thứ mùi k1ch thích như mùi xăng và khí thải ô tô, ngay cả nến thơm ngày xưa thích nhất cũng bị quét vào lãnh cung. Mặt khác… chỉ cần Trần Dị bước vào phạm vi ngửi được của cô, Miêu Tĩnh sẽ phải dằn xuống cơn buồn nôn sôi lên trong bụng, khẽ nhăn đôi mày, chìa một ngón tay đẩy anh ra, giọng đầy khổ não: “Anh tránh xa em ra!”
Trần Dị phát khùng tới nơi: “Tiên sư nhà em, giờ ông đây phải tắm những tám lần một ngày, sắp thành xác ướp xà phòng rồi, mùi của anh mà em cũng ghét nữa đấy hả?”
Miêu Tĩnh lườm nguýt anh qua cặp mắt xinh: “Anh xổ thêm một câu tục tĩu nữa thử xem?”
Anh ấm ức đến độ không còn gì để nói, vai sụp xệ, chống nạnh, đôi chân dài giãy lên hậm hực, thả mình đánh phịch xuống chiếc sô pha, muốn hút thuốc lại chẳng có thuốc mà hút, đành chộp lấy cái túi hạt thông Brazil trên bàn trà bóc tanh tách cho cô ăn.
Nói thật ra anh đã cai thuốc được một thời gian, mùi thuốc lá trên người cũng phai đi rõ. Thêm bình thường anh luôn giữ vệ sinh sạch sẽ, chú trọng thể dục thể thao nên Miêu Tĩnh chỉ ngửi thấy mùi da anh vào những lúc ôm anh, không hề khó ngửi mà đúng hơn là một mùi rất nam tính ở đàn ông trưởng thành, nói theo kiểu khác thì chắc là mùi hormone nam?
Trước đây cô rất mê ngửi mùi của Trần Dị, thích rúc vào cổ anh hít lấy mùi hương vấn vương nơi đó. Kết quả khứu giác cô hiện giờ bén nhạy hệt khứu giác bà cốt, anh phải cách xa cô ít nhất một mét rưỡi, vận động giường chiếu đã thành bất khả khi, thậm chí hôn hay ôm hay đụng chạm sờ mó gì đều hóa ảo tưởng.
Em bé trong bụng phản đối kịch liệt chuyện anh chung giường chung gối với Miêu Tĩnh. Vậy nên Trần Dị bây giờ buộc phải ôm gối ngủ dưới đất, anh nằm cuộn tròn người, cô đơn ngửa đầu nhìn Miêu Tĩnh ngủ yên lành trên giường.
Vì quen sống những ngày sung sướng cá thịt đã miệng, nay phải thuần chay không được rớ gì đến một vụn thịt làm sáng nào Trần Dị cũng giặt qu@n lót trong tâm trạng như chó chết chủ, như thể cuộc sống mất đi toàn bộ ánh sáng.
Tuy nhiên những giây phút thương yêu quấn quýt vẫn còn đấy. Có lúc Trần Dị lén lút mò lên giường, vén váy ngủ Miêu Tĩnh lên vỗ về khuôn bụng vẫn phẳng lì của cô, ngón tay hết chọc rồi lại gõ, năn nỉ angel bé bỏng giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho hai con người lần đầu tiên làm bố mẹ ở một đất nước xa lạ, chỉ mong được bình an thuận lợi, đừng khiến mọi việc tanh bành tả tơi quá.
Anh thầm nhủ bụng quân tử báo thù mười năm chưa muộn; nếu là con trai, lúc đẻ ra thì nhẹ nhất cũng phải đánh đòn một trận cho hả giận; còn nếu là con gái thì mai mốt cứ quẳng luôn xuống đất cho ngủ dưới sàn.
Lại chuyển ánh mắt sang khuôn mặt đáng yêu đang say giấc kia, hình như cô gầy đi, mặt nhỏ hơn, tái hơn, sắc môi cũng nhợt nhạt, hàng mi dày cọng nào ra cọng đấy, trông có vẻ yếu ớt song lại vô cùng kiên cường. Anh nhẹ nhàng tiến sát, phân vân không biết có nên in một chiếc hôn xuống gò má vầng trán cô hay không.
Người con gái trong cơn mơ ngủ khẽ phẩy cánh mi, mắt vẫn nhắm nghiền, khóe môi nhếch lên, giọng uể oải kéo dài: “Em nín thở rồi đây, cho anh cơ hội mười giây lại gần em đấy.”
Trần Dị được đà toét miệng, nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng sờ s0ạng hết trên dưới, cái miệng anh cũng bận rộn hôn chút chít từ trán xuống má rồi xuống cằm Miêu Tĩnh. Hôn xong anh lanh lẹ xoay người, chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi và không một động tác thừa, anh đã nằm lại ngay ngắn dưới đất.
Miêu Tĩnh khẽ thở hắt một hơi, nhìn anh phi ra khỏi màn giường mà thấy vừa buồn cười vừa xót ruột.
Do trong nhà thiếu người coi sóc, Trần Dị quyết định mời một bảo mẫu ban ngày đến đây thu vén nhà cửa. Bảo mẫu này là một người họ hàng nhà Gino tên Meggis, tuổi ngoài tứ tuần và đã lên chức bà nội. Meggis nấu món Colombia rất ngon, Miêu Tĩnh hướng dẫn bà làm vài món Trung Quốc đơn giản, nấu cháo trắng và hầm canh gà bằng nồi đất, đây đều là những món giúp cô vượt qua giai đoạn đầu của thai kỳ.
Vì phải kiếm tiền nuôi gia đình nên Trần Dị ngày càng quan tâm tới công việc, ít nhất là phải nuôi nổi đứa bé trong bụng. Khoảng thời gian ấy anh dần tiếp xúc với một số đơn hàng lớn trị giá lên đến mấy vạn hoặc mười mấy vạn đô la, đương nhiên việc này cũng khiến anh bận hơn, nhưng ít ra thì anh kiếm được tiền. Anh vẫn lui tới quán bida như cũ, bởi lẽ quán bida thực ra là một địa điểm tuyệt vời để bàn chuyện kinh doanh, bàn bóng và sân chơi kinh doanh đều là nơi mang tính cá cược như nhau, mà trước nay mánh khóe của Trần Dị luôn rất chuẩn, anh biết nhìn người, xuống tay ổn định và còn suy nghĩ thoáng.
Những tháng đầu thai kỳ trôi qua êm ả, hiện tượng thai nghén của Miêu Tĩnh bỗng dưng biến mất chỉ sau một đêm, tâm hồn cô dần vui tươi trở lại, tinh lực dồi dào, bụng cũng hơi nhô ra.
Rốt cuộc Trần Dị cũng sống qua thời hạn thi hành của bản án chỉ được nhìn cấm được sờ, quay về chiếc giường ngủ trong niềm háo hức phấn khởi, sướng rơn như vừa lấy lại được những gì đánh mất. Thêm nữa là buổi khám thai diễn ra cực kỳ tốt đẹp, bác sĩ cho biết hai người đã có thể quay lại sinh hoạt vợ chồng trong mức độ vừa phải. Thông tin này làm cặp mắt Trần Dị bỗng chốc bừng sáng lên ánh lửa thầm kín, anh quăng cho Miêu Tĩnh một ánh nhìn chỉ ngầm hiểu được mà không thể diễn tả thành lời.
Có điều Miêu Tĩnh lại rơi vào thời kỳ tâm lý nhạy cảm, trở nên đa sầu đa cảm và siêu bám người.
Cô bắt đầu thay đổi khẩu vị, thích toàn đồ chua cay, buổi trưa đi làm không thích ăn bữa ăn gồm hamburger và khoai tây chiên dành cho nhân viên; thèm ăn dưa muối, gà bobo* và trứng bác cà chua; cô ăn gần như không sót một nhà hàng món Hoa nào ở Bogota. Một khoảng thời gian rất dài sau đó món Thái trở thành món ăn được cô nhắc hoài nhắc mãi. Hai người tìm được một nhà hàng châu Á ở Bogota, chủ nhà hàng là người Myanmar biết nấu món Thái và đồ ăn Việt Nam, Myanmar. Tuần nào cả hai cũng phải đến ăn vài lần. Gần nhà hàng có một nhà trẻ, mỗi lần ngang qua trông thấy những em bé lai xinh xắn bụ bẫm, ánh mắt Miêu Tĩnh lại như tan ra, cứ phải đứng ngắm một hồi cho thỏa, ngắm mãi ngắm mãi rồi hai mắt lại nhòe cả đi, bảo nhớ bà ngoại.
Ngoài ra Miêu Tĩnh không được xem bất kỳ cảnh gây xúc động sụt sùi nào, cả ảnh chụp và tivi cũng không. Dạo ấy lòng dạ cô cứ luôn khó chịu ngột ngạt, cảm xúc dồn nén nghẹn ngang cổ họng không tài nào trút ra được, chỉ có lúc được Trần Dị ôm cô mới yên tâm hơn đôi chút; rồi lâu lâu tự nhiên lại nhớ ra một chi tiết nào đó của quá khứ rất lâu về trước, nhớ về quê hương xa xôi, không, cô còn chẳng biết chắc quê mình nằm ở đâu nữa.
Trần Dị chạm vào đuôi mắt ươn ướt của cô, ánh lệ long lanh che phủ đôi con ngươi trong veo như hạt ngọc, anh dịu dàng gọi cục cưng ngoan, em gái ngoan.
“Anh yêu em không?” Cô rưng rưng nhìn anh: “Trần Dị, anh có yêu em không?”
“Dĩ nhiên là anh yêu em rồi.”
“Nhưng anh xấu với em lắm, anh dửng dưng với em, anh yêu em nhưng mà là trên cơ sở em yêu anh nhiều hơn.”
Trần Dị cứng họng, mãi sau mới đáp lại: “Như này nhé, em yêu anh ít đi một chút, san sẻ tình yêu của em cho con ở trong bụng này, rồi để anh yêu em, thậm chí hơn cả yêu con. Anh đảm bảo là anh yêu em nhiều hơn bất cứ người nào trên thế giới này, kể cả chính anh đây, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em.”
Cô tựa vào cánh tay anh, vuốt v e bờ vai anh, dịu giọng thủ thỉ: “Thế anh làm cho em một bát đậu hũ cay được không? Với một bát cơm nóng, canh sườn rong biển, với thêm cả kem nữa.”
Toàn thân anh tê liệt, cúi đầu cứng ngắc: “Bà trẻ ơi, mới ba giờ sáng, em… không nghĩ tí nào cho cảm nhận của anh thật à?”