[Không, cậu lại nhớ nhầm rồi, cậu là chim hoàng yến.]
"À à à, là cái tên đó. Tôi là con chim nhỏ."
Kỳ Cảnh dễ dàng tiếp nhận, cậu đung đưa đôi chân, vừa định nói thêm thì bên dưới vang lên tiếng mở cửa.
Cậu lập tức đứng dậy, gỡ mặt nạ ném vào thùng rác, rồi mơ hồ dặn: "Cậu dọn dẹp chỗ này cho tôi nhé."
Rồi xuống lầu.
Kỳ Cảnh đã tới thế giới này được hai năm. Vốn dĩ cậu là một đứa trẻ miền núi, dưới còn có một em trai bị tật ở chân.
Cậu rất nghi ngờ mình là đứa trẻ bị bắt cóc, vì hai anh em chẳng giống nhau chút nào, hơn nữa cha mẹ lại luôn hà khắc với cậu.
Rõ ràng cậu đã cố gắng bao nhiêu năm, để đủ điều kiện lên học cấp ba trong thành phố, nhưng họ lại cấm cậu ra khỏi núi.
Cuối cùng bọn họ thậm chí còn dùng xích sắt trói cậu lại.
Chỉ để bẻ gãy đôi chân cậu bằng chính cách tàn nhẫn nhất.
Nghĩ đến giờ mà lưng cậu vẫn lạnh toát. May mắn thay, cậu lại bất ngờ bị kéo sang một thế giới mới, chẳng chịu chút đau đớn nào, mà còn được ăn ngon mặc đẹp.
Ai nói làm "chim hoàng yến" là không tốt chứ, làm chim hoàng yến thật sự quá tuyệt!
Quyển sách này vốn chỉ là một mô-típ cũ rích về "cứu rỗi". Nhân vật thụ là sinh viên nghèo, trong một lần ở quán bar bị người ta bỏ thuốc, vô tình gặp được công, rồi xảy ra tình một đêm.
Từ đó tạo nên sợi dây ràng buộc số phận.
Kỳ Cảnh chỉ là một chú chim hoàng yến bình thường, tồn tại để làm nền cho công qua lại tình trường mà không vướng bận, đồng thời cũng là cỗ máy thúc đẩy tình cảm giữa công và thụ phát triển.
Nhưng ngay lúc này...
Thiếu niên từ trên lầu chạy xuống, nhào vào lòng người đàn ông vừa mới trở về. Người hầu ở bên cạnh lặng lẽ đón lấy áo khoác của anh, rồi lùi ra ngoài.
"Anh về rồi... Em nhớ anh quá."
Kỳ Cảnh trong lòng âm thầm đếm ba giây, một, hai... ba.
Ngón tay của người đàn ông khẽ lướt qua mái tóc cậu, giọng nói trầm ổn từ trên đầu vang xuống: "Được rồi."
Chỉ cho phép ôm ba giây.
Kỳ Cảnh ngoan ngoãn buông tay, cậu cúi đầu, rồi giả vờ đau lòng. Bởi vì vai diễn của cậu chính là hình tượng một người yêu mòn mỏi, không được Bạc Thừa Ngạn đáp lại.
Thật ra mà nói, nhân vật này mới mười bảy tuổi, "yêu mà chẳng được" cũng có chút ngây ngô.
Vẫn là tuổi vị thành niên mà!
"Ừ, đi ăn cơm đi."