Tác giả có lời muốn nói: Qua Tử huynh cùng Hàn vương đều xuất hiện, nam chủ a nam chủ, thêm hai chương nữa hắn liền chân chính xuất hiện.
Mặc dù rất muốn giả bộ bất tỉnh như Nguyễn Chỉ, nhưng lão tử tự nhận mình thật sự không có thân thể không xương mềm yếu, cùng với kỹ thuật xoay vòng như hoa tiên tử của nàng, cho nên chỉ đành từ bỏ.
Chỉ có thể cúi đầu thuận theo, tiếp nhận ánh mắt như lăng trì của Lục thị lang. Tiểu Lục a Tiểu Lục, trước thế nào cũng không nhìn ra ngươi là thùng dấm chua lớn như vậy? Đoàn Tu trấn an hướng Lục thị lang cười một cái, ngay sau đó hắn lại giống như hoa loa kèn từ từ rụt lại. . .
Chỉ nghe Hàn vương nói tiếp:
“Văn Thư cô nương, nếu như thế, câu hỏi mới vừa rồi của bổn vương sao ngươi không trả lời, còn muốn chạy trốn?”
“Vương. . .Vương gia. Hồi. . .Vương gia, nô tỳ, nô tỳ mới vừa rồi thấy Đoàn đại nhân. . .Cùng. . .Cùng Vi đại nhân. . .”
“Được rồi, ngươi không cần nói.”
Hàn vương cắt đứt lời của ta, nhíu mày ẩn ý nhìn Đoàn Tu nói:
“Đoàn đại nhân, trong cung dù sao cũng là nơi trọng địa. Ngươi hành động cần đúng chừng mực.”
Đoàn Tu nghe vậy nhìn ta một cái, hơi có chút dở khóc dở cười nói:
“Tu cám ơn vương gia chỉ điểm.”
Hàn vương xoay người muốn rời đi, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta một cái, vẻ mặt đăm chiêu khiến lòng ta run lên. Sau khi bóng dáng Hàn vương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Đoàn Tu mới đi tới đây, chiết phiến lay động. Thanh âm giảm thấp nói:
“Xuân Tiêu cô nương, ta ngày càng tò mò ngươi dịch dung vào cung, rốt cuộc là có ý đồ gì.”
Xoay người, hắn tựa như không có chuyện gì, khóe môi vẫn chứa nụ cười đào hoa, hướng phía sau vẫy tay, Vi luật liền lập tức đi theo. Hắn ước chừng là nhìn ra ta cùng với Đoàn Tu không có gian tình. Thân thiết đến gần Đoàn Tu, hơi có chút đắc ý của sủng vật lấy lòng chủ nhân.
Ta ngơ ngẩn, nhìn bóng lưng chậm rãi rời đi của hai người. Cuối cùng chỉ có thể hữu khí vô lực hồi cung. Mới vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy một thanh âm uy nghiêm:
“Cung nhân trước mặt, đứng lại cho bổn quan!”
Thanh âm này? Lộ ra phẫn nộ giận dữ, là Hoàng đại nhân!
Ta sát! Thật là năm hạn bất lợi! Cơ hồ ngay cả một giây cũng không dừng lại, ta bắt đầu chạy như điên. Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, ta chạy gấp hơn. Chạy gần 10 phút, đợi khi dừng lại thì phía sau ngay cả một bóng người cũng không có. Không khỏi liền có chút đắc ý. Hoàng đại nhân nha Hoàng đại nhân. Mặc dù ngươi là võ tướng, nhưng lại là một lão đầu lớn tuổi đi tiểu cũng không thể khống chế, làm sao có thể hơn được người trẻ tuổi như ta đây? Huống chi thời điểm ta chạy vẫn còn có hai người đang đi trên đường cản trở ngươi. . .
Vì thế ta không dám ở trong hoàng cung chạy loạn nữa, khi ta trở về Tuyền Lan điện thì Nhã Ca sắc mặt vui mừng chào đón nhìn ta nói:
“Nương nương, ngươi đã trở lại. Hoàng thượng mới vừa rồi sai người đưa khẩu dụ tới, nói tối nay muốn nghỉ ở đây.”
Nha tiểu hoàng đế tối nay muốn đến? Nhưng không phải hắn vẫn bận phòng lũ lụt Hoàng Hà sao? Rửa sạch dịch dung trên mặt. Ta sai Nhã Ca đi ngự thiện phòng thông báo đầu bếp chuẩn bị món ăn , cố ý nhấn mạnh tối nay hoàng thượng sẽ dùng bữa ở Tuyền Lan điện.
Trong cung nữ nhân mặc dù trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ ta, nhưng lại tuyệt đối không dám hạ độc hoàng thượng, cần phải biết tiểu hoàng đế chính là sinh mạng các nàng a, nhưng ám chiêu kia thấy hắn phải cố kỵ mấy phần. Vì vậy, cũng liền có nghĩa là ta rốt cuộc có thể yên ổn ăn một bữa.
Buổi chiều khi tiểu hoàng đế tới, ta hào hứng nghênh đón nói:
“Mấy ngày không thấy sao ái phi lại nhiệt tình như vậy?”
Cái này. . .Là vì không được ăn thịt a. Nhéo cổ họng, cố ý dịu dàng nói:
“Hoàng thượng, gầy.”
“Nga?”
Tiểu hoàng đế nhìn ta, vẻ mặt nhu hòa, khóe môi hiện lên tươi cười nói:
“Ái phi là quan tâm thân thể trẫm, nói trẫm gầy?”
Không nhịn được nhìn một cái, lão tử lo lắng cho ngươi? Khiến ngươi đắc ý thế kia? Nhíu mày, ta nói:
“Không phải, hoàng thượng, ta là nói ta gầy.”
Sợ hắn không thấy được, trước mặt hắn xoay một vòng, tiểu hoàng đế lại nói:
“Ái phi mấy ngày gần đây nhớ trẫm, cho nên ốm đi?”
Ta sát, ta nói hoàng thượng a! Ngươi có thể không tự mình đa tình sao? Rốt cuộc không nhịn được, ta hơi có chút giận dữ nói:
“Hoàng thượng, ta mấy ngày gần đây là bị đói gầy!”
Không ngoài dự liệu vẻ mặt hắn tối sầm, sau đó thanh âm lạnh như băng nói:
“Ngươi đường đường là một hiền phi cao quý, trong cung ai có thể không cho ngươi cơm ăn?”
Nói thì như thế, nhưng là có đủ loại độc, ngươi dám ăn sao? Bất quá ta rất thức thời không nói thẳng ra, kéo tay tiểu hoàng đế đến chỗ ngồi, ta nói:
“Chỉ cần hoàng thượng sau này thường tới đây dùng bữa cùng ta, ta nhất định có thể lập tức mập trở lại.” Đây tuyệt đối là sự thật!!
Tiểu hoàng đế nghe vậy sắc mặt chợt mây chuyển trời quang. Sờ tóc của ta, hắn nói:
“Thì ra ái phi nói nhiều như vậy, chính là muốn trẫm sau này thường tới dùng cơm a?”
Đúng vậy, chính là ý này. Ta dùng ánh mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn. Tiểu hoàng đế ngồi xuống không lâu, Nguyễn Chỉ đã tới. Vẫn là bộ dáng vui sướng trước sau như một, thỉnh thoảng lén nhìn tiểu hoàng đế, nhìn khiến trong lòng ta cũng ngứa như bị mèo cào.
Thật muốn rống to:
“Muội muội ngươi lớn mật tiến lên, một chút nữa thôi.”
Tất nhiên ta còn chưa bày tỏ, liền nghe tiểu hoàng đế nói:
“Cung nữ Văn Thư là người trong cung ngươi?”
Ta đang gắp thịt, đôi đũa liền “cạch” một tiếng rơi trên bàn. Ta nói:
“Hoàng thượng sao lại nhắc tới Văn Thư?”
“Không phải là trẫm muốn đề cập, hôm nay hạ triều, Hoàng đại nhân đi sau lưng trẫm, nói cung nữ Văn Thư trong cung ngươi huệ chất lan tâm, trong phủ hắn vừa vặn thiếu một quản gia, cầu xin trẫm ban Văn Thư cho hắn.”
Quản gia? Đoán chừng là cầu xin lột da thì đúng hơn. Khóe môi không khống chế được nhếch lên, ta nói:
“Có lẽ là Văn Thư cùng Hoàng đại nhân có cái gì. . .Nếu như thế, không bằng để cho nàng đi cùng Hoàng đại nhân.”
Tiểu hoàng đế mỉm cười nhìn ta:
“Trẫm cũng có ý này, nhà cửa Hoàng đại nhân. . .Khụ khụ, thật là có chút đáng thương.”
Híp mắt, trong lòng ta tươi đẹp như hoa nở. Kẻ hạ độc rốt cuộc quang minh chính đại bị đưa đi a! Hoàng đại nhân ta thật cám ơn ngươi! Lão tử cũng không uổng công trước đây dưỡng nhị nãi giúp ngươi a.
Bữa tối tiếp tục, đột nhiên nghe cung nhân nói Nhàn phi nương nương sai người đưa thiệp mời đến đây. Ta cẩn thận nhìn tấm thiệp, đại khái là mời đến dạ tiệc ở Nhàn cung của Nhàn phi, đều là mời nhi tử có phẩm cấp trong hậu cung.
Ta đang suy nghĩ Nhàn phi lại muốn diễn kịch gì thì tiểu hoàng đế đưa tay lấy thiệp. Sau khi nhìn lướt qua, khóe môi lộ ra ý cười thâm thúy nói:
“Không biết Nhàn phi lại nghĩ ra chuyện gì để chơi đùa.”
Đúng nha, là để chơi đùa, rõ ràng muốn đem người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay. Dùng xong bữa tối, tiểu hoàng đế nói:
“Trẫm còn có tấu chương phải xử lý.” liền trở về ngự thư phòng. Nguyễn Chỉ trơ mắt nhìn hắn, há miệng muốn nói lại thôi. Ta đạp nhẹ nàng một cái, liền thấy nàng đứng dậy, hơi đỏ mặt, ánh mắt quyết tâm nói:
“Hoàng thượng, trời lạnh, nô tỳ chuẩn bị áo khoác cho ngài!”
Hãm cha, ta không nỡ nhìn. Nguyễn Chỉ cô nương a, ngươi sao lại không hăng hái tranh giành như vậy! Hiện tại ăn cơm cũng cảm thấy nóng lòng, đi bộ cũng có thể toàn thân ra mồ hôi. Ngươi cho rằng đây là tháng mười hai trời lạnh sao?!
Nguyễn Chỉ ước chừng cũng biết mình nói hồ đồ như thế nào, nàng cúi đầu nắm vạt áo, có cảm giác mấy phần ủy khuất.
“Ban đêm đúng là có chút lạnh, Nguyễn chiêu nghi, làm phiền ngươi.”
Tiểu hoàng đế thanh âm trầm thấp ôn hòa. Sắc mặt không gợn sóng không kinh động, chẳng qua là nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu. Nguyễn Chỉ đột nhiên trợn to mắt, sau đó chạy nhanh như gió lấy áo khoác lông cừu trong điện, lại nhanh chóng chạy trở lại. Động tác nhẹ nhàng khoác lên vai tiểu hoàng đế. Thậm chí còn cười ngu một cái.
Phải, ta nghiêng đầu ra chỗ khác, là vô cùng không nỡ nhìn. . .