Trong văn phòng tổng tài sang trọng, trên chiếc ghế tựa đen lãnh đạm, một nam tử kiêu ngạo lạnh lùng ngồi lên, lấy tay che miệng, im lặng chờ đợi.
Đôi mắt hắn màu đỏ tươi, như là như là bị lo lắng hành hạ, lòng bàn tay kia nắm lấy điện thoại.
Nhớ lại ngày đó, hắn lái xe tìm khắp các bệnh viện nàng có thể đi một lượt, dùng hết tất cả nhân lực, suýt nữa đem toàn bộ Z thành đảo lộn, vậy mà cũng không có tìm ra được nàng.
Thành phố sầm uất lớn như thế, nàng cứ như vậy mà tiêu thất.
Thượng Quan Hạo cảm giác bản thân đã bị buộc đến đường cùng, hai tròng mắt đỏ tươi, mở điện thoại di động ra gửi cho nàng một tin nhắn, nghiến răng nói xong mấy câu, cả trái tim đều bị đau nhức và dày vò vây quanh. Hắn biết lời nói kia có bao nhiêu trọng lượng, có bao nhiêu tàn nhẫn, chỉ là hắn đã bất chấp nhiều như vậy, trong đầu hắn chỉ có một bóng dáng thoáng qua kia, hắn muốn nàng xuất hiện! Ngay tức khắc!
“Phanh!” Cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra!
“ŧıểυ thư, ŧıểυ thư người không thể vào, tổng tài hắn…” Thư ký gấp giọng nói lên.
Trước mặt, một người thiếu nữ trên lưng mỏng manh yếu đuối hướng vào trong, sợi tóc rơi lả tả trên lưng, gương mặt tái nhợt, nhìn trực diện hắn: “Ba ta đâu?… Thượng Quan Hạo, ngươi đem ba ta đi đâu rồi!”
Thượng Quan Hạo nhìn lên người nàng, đầy vướng bận cũng không có cách nào rời đi.
Thư ký ngẩn ra, lúc này mới biết nói chính là nàng.
“…” Nàng hoàn toàn nghẹn giọng, run rẩy, lập tức đi ra ngoài kéo cửa đóng lại.
Trong phòng yên tĩnh, Thượng Quan Hạo đứng lên. Tần Mộc Ngữ nhìn nam nhân trước mặt, hô hấp khó khăn, hắn tới gần trong nháy mắt vô thức lui về phía sau, cũng đã không kịp, sắc mặt hắn lạnh lùng giữ chặt cổ tay nàng, đột nhiên kéo nàng vào trong ngực!
Tần Mộc Ngữ than một tiếng, bị đôi tay mạnh mẽ ôm vào trong ngực!
Còn không kịp thở gấp, Thượng Quan Hạo giữ lấy sợi tóc mềm mại sau gáy nàng, cúi đầu mãnh liệt hôn lên môi nàng.
“Đừng…” Tần Mộc Ngữ chỉ kịp hét lên một tiếng kêu đau đớn, lời nói đã bị hắn triệt để chiếm giữ.
Động tác thô bạo, sức lực mãnh liệt! Một cánh tay vòng qua eo, một tay giữ lấy sau ót, tiến sâu vào trong miệng nàng, nuốt vào những mềm mại hoàn mỹ từ nàng, như là muốn đem toàn bộ linh hồn nàng chiếm đoạt!
Nghĩ muốn điên rồi… Hắn quả thực nhớ nàng muốn điên rồi! Suốt hai ngày, hắn không có một khắc nào không nhớ tới làm sao mang nàng tới ôm thật sâu vào trong lòng, hôn lấy nàng! Nhớ tới ngày đó tại bệnh viện cả người nàng là máu, tay hắn cũng đang run, hận không thể giữ nàng nắm trong tay nâng niu! Lưu luyến si mê, áy náy, còn có lửa giận cùng yêu thương bùng cháy, hết thảy xuyên thấu qua nụ hôn này gửi tới nàng!
Tần Mộc Ngữ giãy dụa dữ dội, bàn tay nhỏ bé để trên bờ vai vững chãi của hắn, liều mạng muốn đẩy ra!
Hai người lảo đảo, lông mi nàng run rẩy, nước mắt ấm nóng theo khóe mắt chảy xuống, quần áo nàng nhăn nhúm, bên tai chỉ còn lại tiếng thở gấp của hắn, sau lưng đột nhiên đụng phải cánh cửa!
“…” Nàng đau đớn đến cau mày, toàn thân run lên, cả người vô lực, sức lực dần dần yếu đi.
Thượng Quan Hạo giữ chặt nàng, đôi mắt mở to chứa đầy hung ác cùng đau lòng.
Hắn buông lỏng môi nàng ra, chống đỡ lên cái trán của nàng, trong mắt yêu hận đan xen.
Cười lạnh một tiếng, ngưng mắt nhìn nàng: “Đã chịu trở về rồi có đúng không?”
Tần Mộc Ngữ đau đến khuôn mặt trắng bạch, mở miệng hít lấy không khí, mỗi lần hô hấp đều là đau đớn, nàng nhìn vào nam nhân phía trước, run giọng hỏi: “Ba ta đâu… Thượng Quan Hạo, ba ta rốt cuộc là ở đâu!”
Nước mắt nàng kích động Thượng Quan Hạo.
“Hắn đương nhiên ở địa phương hắn nên tới, chẳng qua là ngươi tốt nhất đi xem hắn, nhìn hắn bởi vì ngươi mà đã bị đối đãi… Tần Mộc Ngữ, đây là cái giá phải trả ngươi né ta!” Hắn lãnh liệt như băng, nghiến răng nói.
Trong lòng đau nhức, từ một chỗ bắt đầu lan ra, cho đến khi xé rách cả trái tim!
Tần Mộc Ngữ nhìn thật sâu vào gương mặt hắn, run giọng nói: “Thượng Quan Hạo… Ngươi rốt cuộc có phải là người không? Ngươi dựa vào cái gì muốn đối với ta như vậy, dựa vào cái gì đối với ba ba ta như vậy! Ngươi là cầm thú sao ngay cả một người bệnh cũng không buông tha!”
Thượng Quan Hạo bị dáng dấp tuyệt vọng nàng rung động, ánh mắt vơi đi chút lạnh lẽo, nhưng âm thanh vẫn tàn nhẫn, cười lạnh nói: “Ta đã sớm nói qua, ngươi là nữ nhân của ta, nên ngoan ngoãn nghe lời!” Nói xong ánh mắt hắn ảm đạm xuống, tiếng nói có hơi nhỏ dần, “Tần Mộc Ngữ, ngươi biết ta tìm ngươi bao lâu không? Ta đem toàn bộ thành phố cũng lục tung lên cũng chỉ vì tìm ngươi! Ngươi không xuất hiện? Tốt… Ta đây liền làm chút gì đó, cho đến khi bức ngươi xuất hiện mới thôi…!”
Tần Mộc Ngữ nước mắt lóe ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, móng tay đâm vào da thịt hắn cũng không làm hắn đau lòng!
“Ngươi cho ta gặp… Ngươi thả ta ra, muốn đi gặp ba!” Bàn tay nhỏ bé của nàng đẩy vào trong ngực hắn.
“Ngươi cho là kết thúc như vậy sao?” Thượng Quan Hạo giữ chặt thắt lưng nàng, đem thanh âm lạnh lẽo cũng nàng làm rung động tại chỗ, đôi mắt nàng trợn to sửng sốt, hắn âm lãnh nói ra, “Tần Mộc Ngữ, từ hôm nay trở đi, ở lại bên cạnh ta chỗ nào cũng không cho đi! Người của ngươi là của ta, tự do là của ta!”
Hai tròng mắt Tần Mộc Ngữ trợn to hơn, hô hấp không yên, suýt nữa không tin những gì mà mình nghe được.
“Ngươi đang nói cái gì… Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…” Nàng lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch một hồi mơ màng.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo hòa dịu một chút, nhắc lại: “Ta muốn ngươi bên cạnh ta, làm nữ nhân của ta… Tần Mộc Ngữ, ngươi đã đúng rồi,” Hai mắt nham hiểm, hơi thở mang theo mùi máu, nhìn chằm chằm nàng, “Từ hôm nay trở đi đừng lại khiến ta tìm không được ngươi, bằng không ta sẽ cho ngươi trả giá!”
Chuyện như vậy, hắn không bao giờ cho phép phát sinh nữa.
Tần Mộc Ngữ nghe hiểu ý tứ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu sức sống, cả người giống như loài động vật nhỏ bị nước dội lên, lông mi ướt át, hai tròng mắt trong suốt một mảnh tuyệt vọng cùng đau lòng: “Ngươi điên rồi… Thượng Quan Hạo ngươi điên rồi, không phải đồ chơi, lại càng không là cái đồ vật gì, dựa vào cái gì nghe ngươi bố trí như vậy!”
“Ngươi thật sự không phải đồ chơi!” Thượng Quan Hạo gầm nhẹ ngắt lời của nàng, ánh mắt mập mờ, lạnh lùng nói, “Không ai lại đối với một cái đồ chơi nhân từ thế này! Tần Mộc Ngữ, ngươi không đáp ứng có đúng không? Ta bây giờ có thể cho ngươi xem hình dạng Tần Chiêu Vân!”
Nói xong hắn đã đem nàng giữ chặt, mang theo thân thể nhỏ bé và yếu ớt đi tới trước bàn công tác, nàng khóc nức nở một tiếng, lạnh lùng ấn cái nút trên bàn.
Tần Mộc Ngữ thở hổn hển, cơ thể bị ép kề sát trong ngực hắn, nhìn phía màn hình đột nhiên rơi xuống.
Màn hình mở ra, một mảnh đen tối ánh lên.
“Thượng Quan Hạo…” Nàng run giọng kêu, vì sắp chứng kiến cảnh tượng mà sợ sệt.
Thượng Quan Hạo nửa ôm nàng, mắt sắc lạnh, môi khe khẽ đảo qua sợi tóc hơi ngổn ngang trên trán nàng, trầm giọng nói: “Nhìn kỹ cho ta!”
Màn hình cuối cùng có người xuất hiện…
Trên giường bệnh, một người tóc bạc nằm, khí sắc vàng vọt, môi nứt nẻ, hôn mê. Không có bất cứ thiết bị điều trị nào, chỉ có bình thở oxi duy trì sinh mệnh hắn, khoảng thời gian vài ngày mà thôi, người kia trước kia cứng cáp rắn rỏi đã không còn, bây giờ giống như bày ra một bộ xương khô.
Một tia đau nhức sắc bén đâm vào trong người, Tần Mộc Ngữ run rẩy, hét to một tiếng: “Ba!” Giãy giụa thoát ra khỏi Thượng Quan Hạo!
Một người cánh tay như thiết bàn đem toàn bộ nàng vây khốn, kéo trở lại! Thượng Quan Hạo từ phía sau mà ôm lấy nàng, đưa tay ấn cái nút, màn hình một lần nữa kéo lên. Thái độ người trong lòng vùng vẫy cũng trong dự liệu hắn.
“Đồ vô lại… Thượng Quan Hạo ngươi tên hỗn đản này!” Tần Mộc Ngữ tránh không khỏi bàn tay to lớn kia, chỉ có thể nước mắt tuôn trào mà hét lên.
Thượng Quan Hạo dùng sức ôm chặt nàng, môi dán trên thái dương của nàng, lạnh lùng: “Ngươi nghĩ rằng ta đang nói đùa với ngươi? Tần Mộc Ngữ, ta đã sớm nói cho ngươi hậu quả, quá một ngày, ngươi đợi mà nhặt xác hắn đi!”
Tần Mộc Ngữ bị hình ảnh chứng kiến kích động hét lên một tiếng, tay nắm chặt, toàn thân run rẩy không ngớt.
“Ngươi muốn như thế nào… Thượng Quan Hạo ngươi nói ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!” Nàng vùi đầu vào trong cánh tay, nước mắt nóng hổi, từ từ nhắm hai mắt, tuyệt vọng quát!
Ý thức của nàng bị hắn giày vò tới cực hạn.
Trong lòng Thượng Quan Hạo đau xót, đôi mắt tồn tại một chút ảm đạm khó nén cúi người ôm lấy thân thể nàng, lạnh lùng đi tới trên sô pha, để nàng chậm rãi buông xuống.
Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thượng Quan Hạo cúi người, vỗ về nhẹ nhàng cái trán của nàng: “Đừng khóc… Đừng khóc…”
Hắn quả thực quá mức bị kích động, mới có thể dùng chuyện tình tàn nhẫn như vậy khuấy động nàng.
Chỉ là nàng biến mất hai ngày kia, hắn quá mức nổi điên, mới có thể làm việc không mảy may quan tâm hậu quả.
Vết thương trên lưng chưa lành, khuôn mặt nhỏ nhắn nàng như trước tái nhợt, dựa lưng vào sô pha làm cho vết thương càng mở ra, nàng than nhẹ, cả người suýt bị thân thể và trái tim đau nhức hành hạ bất tỉnh.
Bàn tay Thượng Quan Hạo xoa dịu phía sau, ngưng mắt nhìn sắc mặt của nàng, “Đau không?” Ngày đó hắn đẩy một cái kìa, chắc hẳn khiến nàng rất đau.
“Thượng Quan Hạo… Lòng của ngươi rốt cuộc là làm từ cái gì?” Miệng nàng yếu ớt phun ra mấy chữ.
Trái tim là cái dạng gì, có thể hung ác độc địa như vậy, bạc tình nhẫn tâm như vậy!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, “Ngươi thời gian sau này đi mà phân giải trái tim ta là làm từ cái gì, bây giờ, trước hết trông nom cho tốt chính ngươi… Làm nữ nhân của ta đối với ngươi nghĩ dễ dàng như vậy.”
Trong mắt Tần Mộc Ngữ tầng nước mắt lại ứa lên.
“Tại sao… Ngươi vài ngày nữa cùng tỷ tỷ kết hôn… Ngươi muốn cùng nàng kết hôn, lại đối với ta làm cho chuyện tình như vậy!” Nước mắt tuôn ra, nàng run rẩy, “Thượng Quan Hạo, ngươi quả thực biến thái…”