Tần Chiêu Vân giúp nàng, dùng người che khung cảnh tàn nhẫn kia. Nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy phía sau, một vệ sỹ thân mặc đồng phục đen, một cánh tay cầm côn sắt.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo thâm thúy mà lãnh đạm không dời khỏi người Tần Cẩn Lan chút nào.
“Ba ba…” Tần Mộc Ngữ nắm một góc áo, ngẩng đầu nhìn ông, vì sợ hãi, tiếng nói nàng ngập ngừng liên tục, “Ba ba, con… sai rồi, về sau con sẽ không chạy lung tung nên ba không cần…”
Không cần đánh người được không?
Tần Chiêu Vân sắc mặt thâm trầm, ôm bả vai con gái vỗ vỗ, quay đầu gầm nhẹ nói : “Các ngươi cút đi ra ngoài cho ta!”
Cơ thể Thượng Quan Hạo đứng thẳng dậy, dáng vẻ bệ vệ, trên người tỏa ra khí chất lãnh đạm như băng.
Tần Cẩn Lan đứng lên muốn đi ra cửa lại bị Tần Chiêu Vân quát bảo dừng lại : “Con đứng lại đó cho ta! Đi lên lầu!”
Một hồi sau, sự việc tựa hồ như vậy mà kết thúc.
*
Đêm đã khuya, Tần Mộc Ngữ nằm mãi mà không ngủ được, nhắm mắt lại thấy hình ảnh hàng lông mi của Thượng Quan Hạo nửa cuối xuống, đôi môi mỏng sắc bén cùng thân người vấy máu. Nàng sờ soạng xuống giường, bước ra khỏi cửa phòng, lại nghe bụi cây dưới cửa sổ tựa hồ có chút động tĩnh.
Tần Mộc Ngữ sửng sốt, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
“Anh có sao hay không? Có đau hay không?” Tần Cẩn Lan cắn môi, nước mắt rưng rưng, “Ba luôn xuống tay rất nặng, dù đau nhưng anh ăn nói phải nhẫn nhịn một chút, em giúp anh rửa sạch.”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh như băng, bắt lấy tay nàng đang muốn chạm vào vết thương, một tay ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cánh môi mạnh mẽ đè xuống. Tần Cẩn Lan nức nở vì bị hắn hôn, hắn hung hăng hôn nàng mạnh mẽ như vậy, tựa như có thể nuốt toàn bộ cơ thể nàng.
Hơi thở gấp gáp tách nhau ra, Thượng Quan Hạo vuốt ve mấy sợi tóc của nàng rồi nói giọng khàn khàn : “Cẩn Lan hãy nhớ kỹ em là cô gái của anh, từ nay về sau bất luận là kẻ nào cũng không được cầu xin. Anh sẽ không cho em phải sống khổ sở chật vật, dù chỉ một chút.”
Trong lòng Tần Cẩn Lan một trận chua xót, vòng tay qua cổ ôm hắn : “Hạo…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Quan Hạo trong một khắc trở nên nóng rực, ôm nàng say đắm, giống như thiên thần.
Tần Mộc Ngữ nhìn thấy thế, hít một hơi thật sâu rồi lùi bước nhưng tay không cẩn thận đụng vào cửa sổ, phát ra một tiếng nhỏ “Ui da…”
Ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Hạo nhìn lại phía đó.
*
Sáng sớm hôm sau, hắn mang một dáng người thẳng thóm khoác lên mình bộ đồ tây sắc đen tỏa ra hơi thở lãnh đạm.
Mở cửa xe đem violon của nàng bỏ vào.
Tần Mộc Ngữ bám vào cửa xe, ngẩng đầu nhẹ giọng nói : “Tối hôm qua, tôi nhìn thấy anh và chị của tôi ở cùng một chỗ.”
Bộ mặt Thượng Quan Hạo mặt lạnh băng cảm nhìn nàng.
Ánh mắt đó khiến Tần Mộc Ngữ cảm thấy đau lòng, nàng đứng lên tay níu cửa xe giọng nói có chút run run : “Sau này tôi sẽ ngoan ngãn nghe lời, cam đoan không chạy lung tung, không khiến ba ba vì tôi mà giận cá chém thớt, tôi hứa…”
Nàng suýt chút nữa bắt đầu làm dấu Thánh giá (Thập Tự Giá) hướng nhìn hắn thề thốt.
Thượng Quan Hạo vẫn nhìn nàng như trước, thản nhiên mở miệng : “Tần ŧıểυ thư, cô sẽ vào học trễ đó.”
Tần Mộc Ngữ hơi hoảng loạn, định ngồi vào xe, nhưng rồi lại lui về phía sau đánh vào lưng hắn. Chân mày Thượng Quan Hạo hơi giãn ra, tay chống cửa xe, cùng nàng giữ một khoảng cách.
“Anh yêu chị tôi rất nhiều phải không?” Nàng xoay người, cặp mắt trong suốt nhìn hắn có vẻ ngưỡng mộ, “Đối với mọi người, anh lúc nào cũng mang khuôn mặt lãnh đạm, nhưng đối với chị tôi…”
Nàng nhớ tới tối hôm qua, hắn hôn chị mình rất mạnh mẽ, cái loại khí phách mang chút kiêu ngạo này…