Tần Mộc Ngữ là người đi cuối cùng, trước cánh cửa phòng thẩm vấn như một nhà tù.
Thân ảnh sắc đen của Thượng Quan Hạo chậm rãi dừng lại.
Một trận nghẹt thở, nàng cũng dừng lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, một bước cũng không dám bước về phía trước.
Một cánh tay dài đưa ra, giữ chặt lấy bờ vai nàng, nàng khẽ kêu một tiếng rồi đột ngột bị kéo đẩy vào tường. Thượng Quan Hạo dùng con mắt hung ác nhìn nàng, phiến môi tái nhợt, như ma vương đến từ địa ngục nói từng chữ từng chữ một : “Lúc này, đừng có cho tôi biết là cô có liên quan đến chuyện này… Mọi thương tổn chúng nó gây ra cho Cẩn Lan, tôi sẽ chúng so với cái chết còn thảm hơn… Còn với cô, cho tôi biết muốn xéo đi xa bao nhiêu…”
Nói xong, cả người nàng đã bị đẩy mạnh vào trong phòng.
Bên trong, hai cảnh sát đang thu xếp tư liệu.
“Tình hình là như thế này, Thượng Quan Hạo tiên sinh, tôi biết ngài là vị hôn phu của Tần Cẩn Lan, cho nên tôi nhất định phải nói rõ mọi chuyện với ngài, xung quanh vụ cưỡng bức này có rất nhiều tình tiết không ngờ tới,” Cảnh sát nhìn thoáng qua Tấn Mộc Ngữ, nhàn nhạt nói, “Trong chuyện này có chủ tâm.”
Như có một ngọn đao chặn ngay cổ họng, con ngươi mắt của Thượng Quan Hạo trừng lớn, hơi thở mang theo âm lãnh : “Có chủ tâm là thế nào?”
“Chúng tôi đã vừa thẩm vấn một tên trông rất khỏe mạnh. Hắn thừa nhận là có người ra lệnh cho hắn cưỡng bức Tần Cẩn Lan, sau vụ việc này sẽ có tiền thưởng,” cảnh sát đưa ra một tờ giấy, “138********, dãy số điện thoại này là của ai?”
Trong phòng bỗng chốc im bặt.
Cảnh sát hỏi lại một lần nữa : “Là của ai?”
Tần Mộc Ngữ lúc này mới phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, đã nghe rõ dãy số kia.
Phiến môi nàng căng ra, thanh âm xem chút không nói thành lời, nhưng vẫn có thể phun ra được mấy chữ : “…Là của tôi.”
Cảnh sát nhìn biểu cảm trên mặt nàng : “Cô là em gái của Tần Cẩn Lan?”
Nàng khốn khổ gật đầu.
“Lúc sự việc phát sinh cô đang ở đâu?”
“… Tôi ở phía dưới tòa nhà mua sắm.”
“Vậy lúc Tần Cẩn Lan gặp nạn, đã gọi cho cô trên mười cuộc điện thoại cầu cứu, tại sao cô không bắt máy?”
“Nàng nhắm mắt lại, dòng lệ ấm áp quành hốc mắt : “…Tôi tắt điện thoại.”
Đôi mắt phức tạp của vị cảnh sát nhìn nàng, lại nhìn sang Thượng Quan Hạo, mở miệng nói : “Vậy là được rồi.”
Môi Thượng Quan Hạo căng ra, cảm giác như âm thanh ong ong nổ tung trong đầu, bàn tay hắn gắt gao kéo chiếc điện thoại màu hồng nhạt của Tần Mộc Ngữ, suýt bóp nát. Con ngươi mắt giường lên, khàn giọng nói : “Cho nên, bọn kia liên lạc trao đổi với số điện thoại này, cũng là của cô ta.”
Cảnh sát gật đầu, liếc nhìn Tần Mộc Ngữ lần nữa : “Anh có thể xem lại các cuộc gọi vẫn còn lưu lại, thời điểm cũng như tên người liên lạc, sau khi chị của cô ta đi tìm xe ở bãi đỗ xe, phát sinh việc ngoài ý muốn, cô ta đã tắt điện thoại cho đến khi sự việc xong xuôi mới mở máy trở lại — Tất nhiên, đã quá trễ.”
Con ngươi mắt của Tần Mộc Ngữ rốt cục cũng giương lên, con mắt sợ hãi đầy nghi hoặc nhìn hai người ở trước mặt.
Cảnh sát im thin thít, vài giây sau mới mở miệng : “Vị trí của Tần gia trong thị trấn này đúng là danh gia vọng tộc, điểm ấy chúng tôi rất rõ ràng, nhưng… Vị Tần ŧıểυ thư này, xin hỏi cô bao nhiêu tuổi? Theo như được báo cáo thì Tần Cẩn Lan là chị gái duy nhất cùng cha khác mẹ với cô, cho dù các người có tranh giành tài sản thừa kế, chẳng phải tất cả đều là của cô, lẽ nào chị cô còn được hưởng tiến vốn cùng bất động sản của phụ thân cô mà cô lại có ý định hãm hại cô ấy sao?”
Cảnh sát biết.
Tần Cẩn Lan vừa mới đính hôn. Cô đi đến khu mua sắm, chính là chọn nhẫn đính hôn cho mình.
Nhưng chỉ trong vòng có vài giờ, cô gần như đã bị hủy đi thứ quý giá nhất trong đời người.