Khế Ước Hào Môn 2

Chương 512 - dương dương tự đắc

Trước Sau

break
Vị bá tước nheo mắt lại mỉm cười, nhìn Giang Dĩnh, không đáp lại, nhưng lại cầm bàn tay cô ta lên hôn nhẹ một cái.

Đôi mắt trong suốt của Giang Dĩnh có hơi rung động, miễn cưỡng cười nhẹ, sự lo lắng và căng thẳng trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.

Mạc Dĩ Thành lẳng lặng đứng ở phía sau quan sát, cầm một ly rượu trong tay mà thưởng thức.

Người bình thường sẽ không thể biết rằng, trong những bữa tiệc gia đình nhìn qua thì hài hoà ấm áp này sẽ cất giấu những cơn sóng ngầm như thế nào. Hạo đã ở nơi này cố gắng trưởng thành nhiều năm như vậy anh có thể tự bảo vệ bản thân mình, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể.

Vị bá tước nhìn ra phía sau cô ta, nhíu mày hỏi: "Joe đâu?"

Trên mặt Giang Dĩnh hiện lên vẻ lúng túng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chắc là anh ấy đang ở công ty làm thêm ạ. Dù sao công ty mới được cơ cấu lại bộ máy. Thật có lỗi với ngài, tôi xin thay mặt anh ấy xin lỗi ngài. Cho dù có nhiều việc như thế nào thì cũng nên trở về chào hỏi ngài bá tước, dù gì cũng là cả gia tộc đã cho anh ấy kế thừa sản nghiệp vinh quang..."

Hàng lông mày của vị bá tước dần dãn ra, cười ha hả, bộ dâu dài vểnh lên, khiến mọi người xung quanh cũng cười rộ lên.

Không biết tại sao trong lòng cô ta lại có cảm giác chột dạ, nhưng vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn trên mặt.

Đôi mắt vị bá tước hiện lên sự sắc lạnh, lại cầm bàn tay cô ta lên hôn một lần nữa, mỉm cười chậm rãi nói: "Tôi thực sự đánh giá cao sự thẳng thắn và đáng yêu của cô, quý cô xinh đẹp..."

Đột nhiên tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Giang Dĩnh rơi xuống, nụ cười càng thêm tươi tắn, rạng rỡ.

Đây là một nước cờ hiểm, may mắn thay cô ta đã không lọt hố. Mặc dù nịnh nọt không phải tính cách của người Trung Quốc nhưng cô ta hỏi rất rõ những người có quyền có thế ở trước mặt cô ta đây đều dính chiêu này. Mà nhìn bộ dáng của bá tước lúc này có vẻ ông ta đã ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa Giang Dĩnh cô và Hạo.

Giang Dĩnh vui mừng giống như mở cờ trong bụng.

Ngày càng nhiều các phu nhân quyền quý tiến lên bắt chuyện với cô ta. Bá tước nhướn mày nhìn cô ta, tiếp tục trò chuyện với người đứng bên cạnh. Tinh thần Giang Dĩnh phấn chấn bay lên chín tầng mây, cảm giác hôm nay mình tới đây như cá gặp nước. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời kia giống như vì cô ta mà toả sáng. Ngay cả khi tối nay nhân vật chính không đến, cô ta cũng muốn chơi đùa cho thoả thích.

Mùi rượu say mê tràn ngập trong không khí sang trọng, làm Giang Dĩnh cảm thấy càng thêm mê loạn.

"Quý cô xinh đẹp, tôi thực rất bội phục dũng khí của cô, nghe nói năm đó cô một mình rời khỏi đây chạy đến tận Trung Quốc tìm Joe, cuối cùng bây giờ cũng được ở bên cạnh ngài ấy như ý nguyện. Chuyện này giống hệt cổ tích vậy..."

"Ha ha, không có gì." Giang Dĩnh đưa cái ly trong tay cho người phục vụ, nhún nhún vai, đôi mắt sáng như sao, "Thích ai thì cứ thử mạnh dạn lên, nói không chừng sẽ có kết quả như mình mong muốn, ai cũng làm được..."

Phía sau, Mạc Dĩ Thành đang cầm một ly rượu lên uống, bị sặc một ngụm.

Sắc mặt hắn tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên muốn cười, nhưng khi cười xong lại cảm thấy trời đất quay cuồng, buồn nôn, thực sự rất khủng khiếp...

"À, tôi muốn hỏi nhỏ cô một câu, rốt cuộc là Joe muốn chuyển nhượng bao nhiêu phần trăm cổ phần công ty cho cha cô vậy?" Một vị phu nhân đi tới, nháy mắt hỏi, vỗ vỗ bả vai của cô ta, "Cô nói đi mà, cho chúng tôi nghe một chút..."

Giang Dĩnh ngà ngà say, cười rộ lên, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve ly rượu, nhưng lại không nói lời nào.

"Đúng vậy, nói đi mà... Cô cũng đâu thể từ bỏ tài sản của Megnific Coper đâu chứ, rốt cuộc là bao nhiêu vậy?...". "Suỵt..."Ngón tay trỏ của Giang Dĩnh nhẹ nhàng đặt lên cánh môi, mắt nheo lại, mím môi cười, nhẹ nhàng nói, "Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, tôi nói ra thì thật không tốt, nhưng nếu các vị muốn biết, tôi cũng có thể nói, thật ra... cũng không nhiều..." Cô ta nhíu mày lại, ra vẻ thần bí nói, "Chỉ có 10%... Rất ít có phải không?"

Một câu nói làm cho ánh mắt của những vị phu nhân đứng xung quanh đều sáng rực lên...

Hét ầm lên, đứng vay thành một vòng tròn, cảm thấy hơi nhức tai.

Mạc Dĩ Thành mím môi, uống sạch ly rượu, đôi mắt lạnh lẽo như băng, cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Hắn giơ tay lên xem đồng hồ, nguyền rủa tên Hạo xấu xa tại sao vẫn chưa đến đây, người bồi bàn bên cạnh đi tới hỏi: "Tiên sinh, sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần giúp gì không?"

Mạc Dĩ Thành xoa mi tâm, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang đắc ý cười đứng buôn chuyện với khách mời nữ, sự buồn nôn lại dâng lên lần nữa, nâng tay nói: "Đi lấy giúp tôi chai mù tạt lại đây."

Sự nhẫn nại của hắn đã lên đến cực điểm, không thể cười nổi nữa, cảm thấy thật ghê tởm, đành tìm một thứ gì đó có thể khiến hắn khó chịu hơn...

Đột nhiên ngoài cửa hơi ầm ĩ.

"Bíp..." một tiếng còi xe vang lên, người gác cổng đón khách ở bãi đỗ xe bừng tỉnh, mọi người đều lùi lại, trong bầu không khí náo nhiệt ồn ào đồng loạt nhìn về phía chiếc xe sang trọng, lúc nhìn thấy người bên trong xe thì kinh ngạc kêu ra tiếng, trơ mắt nhìn chiếc xe sang trọng tiến vào gara. Sắc mặt người nhân viên phục vụ đứng ở cửa tái đi, vội vàng xuyên qua đám người trong sảnh đi về phía vị bá tước, ghé vào tai thì thầm nói cho bá tước biết tình hình ở bên ngoài..

"He is coming."

Anh đến đây.

Ba chữ đơn giản, khiến mí mắt của bá tước giật lên, trở nên sắc bén và cảnh giác, nhìn về phía cửa lớn.

Bên trong gara, Tiểu Mặc phấn khích nhảy nhót: "Chú, nhà của chú thật là lớn, giống hệt công viên."

Lòng bàn tay của Tần Mộc Ngữ đã toát mồ hôi lạnh, đôi mắt trong suốt hiện lên một tia sáng, theo anh xuống xe, đi tới nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Mặc không cho cậu bé quá mức phấn khích mà chạy loạn, bị lạc ở trong này nhất định rất phiền toái.

Nhưng Thượng Quan Hạo lại giữ lấy bả vai của cô, một tay giữ con trai, chậm rãi đi vào bên trong.

"Thượng Quan Hạo, em nói thật..." Cô nhẹ nhàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang, xác nhận với anh lần cuối, "Em thật sự không hiểu những quy tắc ở đây, nếu có gì không đúng anh phải nhắc nhở em, được không?"

Vừa mới bước vào đã bị bầu không khí của nơi này dọa sợ, cô chưa bao giờ chứng kiến một bữa tiệc gia tộc nào xa hoa và sang trọng như thế. Hơn nữa rốt cuộc bên trong đang diễn ra chuyện gì, tất cả mọi người sẽ nhìn nhận cô như thế nào, cô hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Bàn tay rộng của Thượng Quan Hạo ôm cô càng chặt, sườn mặt tuấn dật, góc cạnh rõ ràng, chậm rãi cúi đầu nói: "Anh nói rồi... Chuyện đó em không cần lo lắng."

Nên lo lắng, không phải em, mà là bọn họ.... từ đầu đến cuối Tần Mộc Ngữ không hề hiểu điều đó.

Mà Tiểu Mặc bên cạnh lại không hề sợ người lạ một chút nào, vui vẻ chạy nhảy, chỉ vào toà lâu đài tráng lệ ý bảo Tần Mộc Ngữ nhìn. Các vị khách bên trong kinh ngạc há hốc miệng, tiến lên chào hỏi cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn cũng tủm tỉm cười, đáp lại một câu "Good evening...", sau đó đưa bàn tay lên, tặng bọn họ một nụ hôn gió.

Khoảnh khắc bọn họ chính thức bước vào cửa lớn, toàn bộ đám người đang nhốn nháo trong đại sảnh đột nhiên trở nên yên lặng, giống như những cơn sóng biển, tầng tầng lớp lớp đổ dạt về phía sau, đến cuối cùng thì toàn bộ bữa tiệc trở nên lặng ngắt như tờ.

Im lặng làm người ta hít thở không thông.

Chỉ còn duy nhất một cô gái vẫn đang cầm ly rượu cười nhẹ, ánh mắt mơ màng, phản chiếu toàn bộ bóng đêm phồn hoa.

Nụ cười của Giang Dĩnh khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt từ đỏ hồng mơ màng biến thành xanh xám khó coi, dường như chỉ biến hóa trong vài giây ngắn ngủi. Bởi vì có một đôi nam nữ đang đi vào đại sảnh của bữa tiệc, trắng đen tương xứng, toả ra ánh hào quang dường như bao phủ tất cả hội trường, khiến mọi người loá mắt. Cô gái dịu dàng, người đàn ông khí phách, tự nhiên hoà hợp với nhau vô cùng xứng đôi, hơn nữa ở giữa còn có cậu bé trắng trẻo đáng yêu đang tủm tỉm cười hôn gió với mọi người. Thật sự là một đôi trời đất tác hợp.

Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô một câu gì đó, lúc này mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn lướt qua mọi người, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: "Thật có lỗi... Chúng tôi tới muộn."

Mọi người xôn xao. Trong bầu không khí khiến người ta hít thở không thông, ánh mắt mọi người vừa nghi hoặc vừa sợ sệt nhìn về phía Giang Dĩnh mới vừa rồi vẫn còn cười đến run rẩy cả người. Những gì cô ta làm lúc nãy bây giờ bị đặt trong hoàn cảnh khó xử này, thật giống như một vở hài kịch tự biên tự diễn.

Khuôn mặt Giang Dĩnh hoàn toàn cứng đờ lại.

Bàn tay không còn cầm nổi ly rượu, "choang" một tiếng rơi xuống sàn.

Thượng Quan Hạo cũng bị tiếng vang nhỏ kia thu hút ánh mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn lướt qua trang phục trên người cô ta, trong ánh mắt thể hiện vẻ kinh ngạc và khác thường. Nhìn khuôn mặt của cô ta dần dần trở nên tái nhợt. Anh nhè nhẹ vỗ vào bả vai của cô gái nhỏ ở trong lòng, dịu dàng nắm lấy tay cô thong thả đi về phía Giang Dĩnh.

Tần Mộc Ngữ ngạc nhiên, không biết anh muốn làm gì, bước chân nhẹ nhàng chỉ có thể đuổi theo anh.

Không khí căng thẳng đến mức làm nghẹt thở.

Gương mặt Giang Dĩnh tái nhợt, còn thoáng qua một chút bối rối, sau đó cô ta cố gắng khôi phục lại vẻ bình thường, bắt ép chính mình không được nhìn những ánh mắt nghi hoặc, dò xét của mọi người, miễn cưỡng nở nụ cười, run giọng nói: "Hạo, sao bây giờ anh mới đến, em đã chờ anh lâu rồi..."

Ngón tay cô ta có chút run rẩy, đầu ngón tay lạnh buốt mà vô lực.

Thượng Quan Hạo lẳng lặng đánh giá khuôn mặt cô ta.

Ánh mắt của anh trầm tĩnh đầy hờ hững, cũng không có bất cứ sự lạnh lẽo nào, điều này khiến Giang Dĩnh cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng sau đó, đôi môi mỏng sắc bén của anh lại chậm rãi nói ra vài chữ, khiến toàn thân cô ta cứng ngắc tại chỗ.

"Trang phục của cô ấy không vừa người, tôi phải đợi một lúc, cho nên mới tới muộn..." Anh nhẹ giọng giải thích, đôi mắt phản chiếu ánh hào quang sáng chói của những ngôi sao trên bầu trời, lại mang theo một chút nghi hoặc nhẹ giọng hỏi, "Sao cô lại ở đây? Cô đến đây làm gì?"

Một câu hỏi, giống như một quả bom nguyên tử thả xuống bữa tiệc, làm đầu óc cho mọi người hoang mang rối bời.

Anh không biết.

Hoá ra anh cũng không biết cô ta sẽ đến.

Càng không phải anh ở lại công ty làm thêm giờ, mà là anh và người phụ nữ của mình âu yếm cùng nhau đi chọn lễ phục, sau đó mới đến tham dự bữa tiệc.

Tiểu Mặc cũng quay đầu sang, tò mò chỉ vào cô ta, hỏi bằng giọng non nớt: "Đúng vậy, cô ở trong nhà chú của cháu làm gì vậy? Chú, là chú mời cô đến sao?"

Thượng Quan Hạo nắm lấy bàn tay trắng nõn của con trai, cười nhẹ: "Chú chỉ ở quan tâm hai người, không để ý đến những cái khác."

Tiểu Mặc nghe xong mới vui vẻ, ôm lấy chân của anh, vô cùng thân thiết mà cọ cọ, vụng trộm nhìn về phía Giang Dĩnh lè lưỡi.

Giang Dĩnh buộc mình phải bình tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút huyết sắc hiện lên một nụ cười xấu hổ, run giọng nói: "Hạo, anh không nhớ sao? Là ngài bá tước mời em tới, thiệp mời cũng là anh bảo Mạc Dĩ Thành đưa tới cho em."

Đôi mắt Thượng Quan Hạo lại một lần nữa nhìn về phía cô ta.

Đột nhiên anh có cảm giác tỉnh ngộ, khẽ mỉm cười, gật gật đầu: "À, hóa ra là khách của ngài bá tước. Là do tôi quá thờ ơ, Giang tiểu thư, mong cô bỏ qua."
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc