Người đàn ông kinh ngạc đứng im tại chỗ, nửa ngày mới có phản ứng, chẳng lẽ... có kẻ dám đặt chip Wareless vào trong cơ thể con người?!
Người đàn ông kinh ngạc vài giây rồi lại nhanh chóng đi theo sau, giọng nói hơi run run hỏi: "Được đặt vào bộ phận nào trong cơ thể người đó?"
Mạc Dĩ Thành cũng không quay đầu lại: "Trái tim."
Một lát sau dừng lại trước cánh cửa, Mạc Dĩ Thành quay đầu nhìn lại, dặn dò một câu: "Người đó rất quan trọng đối với Joe, cho nên chút nữa anh nói chuyện cẩn thận một chút. Vật đó là từ chỗ các anh tuồn ra ngoài, bất kể nó được vận hành như thế nào các anh chắc hẳn cũng có cách vô hiệu hóa, có thể gỡ bỏ nó mà không là tổn thương cơ thể con người, đúng không?"
Người đàn ông đó hơi khựng lại, cười xấu hổ.
"Gỡ bỏ luôn dễ dàng." Người đàn ông giải thích, "Nhưng thời gian để phát nổ cũng chẳng cần đến một giây, chuyện này chắn hẳn anh hiểu rõ hơn tôi."
Lông mày của Mạc Dĩ Thành nhíu chặt lại.
Người đàn ông đó ngừng một lát, rồi lại tiếp tục nói: "Tôi đã làm việc ở đây rất lâu rồi, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều cách người ta sử dụng loại chip này, nhưng tạm thời cho đến lúc này vẫn chưa từng gặp qua trường hợp nào đặt ở trong tim, điều này nói lên đối phương chắc chắn cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Loại máy móc phúc tạp nào tôi cũng đã từng tháo dỡ, nhưng tôi không phải bác sĩ khoa nɠɵạı, chưa từng làm phẫu thuật cho ai, anh hiểu không?"
"Vậy nhanh chóng tìm biện pháp ngay lập tức, cậu hãy nghiên cứu thật kỹ chiếc điều khiển từ xa, cậu nên tìm hiểu xem chiếc điều khiển đó làm như thế nào để ȶᏂασ túng khiến chip mất đi hiệu lực..." Một giọng nói lạnh lẽo từ bên trong truyền tới, một người đàn ông cao lớn tuấn dật đưa lưng về phía bọn họ, chậm rãi nói, "Đừng nói với tôi ngay cả chuyện này cậu cũng không làm được."
Sau một đêm mệt mỏi, đầu óc anh vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo tối đa, đôi mắt sâu thẳm đen như mực sáng lên.
Người đàn ông há hốc miệng, muốn nói câu gì đó nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông ở bên trong thì lại phải nhẫn nhịn nuốt ngược vào trong.
Nhún nhún vai, người đàn ông đó ném tập tài liệu trong tay lên mặt bàn đầy máy móc, mở miệng nói: "Chuyện này thực ra là có thể làm được, nhưng nó là bí mật quân sự... cái này còn phụ thuộc xem mặt mũi của anh có đủ lớn để các lãnh đa͙σ cấp cao nhất đồng ý vì anh mà phá lệ không đã?!"
Lúc này bầu không khí trở nên căng thẳng, tiêu điều.
Anh tao nhã đứng thẳng người lên, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, lạnh lẽo như băng.
...
Một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen dừng phía dưới tòa nhà chung cư.
Lúc Tần Mộc Ngữ nắm tay ŧıểυ Mặc đi ngang qua cũng không để ý đến, đang cúi người xắn tay áo cho ŧıểυ Mặc, cậu bé đang uống sữa cho nên cô sợ không cẩn thận sẽ làm đổ ra tay áo.
Nhưng...
Hàng lông mi dài của cô run lên, cuối cùng nhịn không được, quay đầu lại nhìn.
Tuy rằng không nhớ được biển số xe, nhưng kiểu dáng của chiếc xe ô tô đó rất quen thuộc, đặc biệt là màu đen bóng loáng phát sáng như kim cương, lại càng quen thuộc... Đây là xe của Thượng Quan Hạo.
Lúc này, không phải anh nên ở công ty sao? Vì sao lại tới đây?
ŧıểυ Mặc vụng trộm uống một ngụm sữa nhỏ, tò mò nhìn theo ánh mắt của mẹ, cậu bé cũng nhớ rõ chiếc xe này, liếc nhìn vị trí chiếc xe đang đỗ, lại nhìn đến ánh mắt chăm chú của mẹ, trong lòng "Haiz!" một tiếng.
... Mẹ, người nhìn quá tập trung rồi đó! Có phải đang chờ ông chú xấu xa kia xuống xe không?
Nhưng khi cửa xe mở ra, người ở bên trong bước xuống, ngay cả ŧıểυ Mặc cũng bị sặc sữa.
"Khu khụ..." Cậu bé ho khan sặc sụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Lúc này Tần Mộc Ngữ mới hoàn hồn, cúi người xuống vuốt lưng cho ŧıểυ Mặc, cũng cố gắng ngăn chặn trái tim đanh đập cuồng loạn trong lồng ngực.
... Bởi vì người bước xuống xe, không phải Thượng Quan Hạo, mà là Giang Dĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com