Tần Mộc Ngữ chỉ lên trên: "Tôi đưa con trai lên nhà, nếu anh có gặp anh ấy thì cứ bảo hai mẹ con tôi vẫn ổn, hôm nay nhìn ŧıểυ Mặc có vẻ rất vui, nếu như anh không gặp thì thôi không cần nói đâu."
Mạc Dĩ Thành kịp thời phản ứng lại, gật gật đầu.
Đợi đến khi hai mẹ con cô đi vào, Mạc Dĩ Thành mới mở cửa xe ra, đột nhiên dừng lại không kìm chế được liền quay đầu nhịn lại, trước đây hắn luôn cảm thấy cô gái này quá dịu dàng quá nhu nhược không có cá tính riêng, nhưng bây giờ mới phát hiện sự mãnh mẽ ẩn sâu trong tim cô, không dễ dàng có thể nhìn thấy, cô không nóng không lạnh, cũng bắt đầu khiến tâm trí người khác trở nên rối loạn không yên.
...
Còn chưa lên đến nơi ŧıểυ Mặc đã tựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
"..." Tần Mộc Ngữ mở cửa ra, không kịp rút chìa khóa ra, đã ngay lập tức đỡ lấy lưng ŧıểυ Mặc đặt xuống ghế sofa. ŧıểυ Mặc lại cứ ôm cổ cô không chịu buông, cô nóng đến nỗi trên trán toát đầy mồ hôi, chợt nở nụ cười, "ŧıểυ Mặc, con thả tay ra một chút nào..."
Một lúc lâu sau mới gỡ được tay ŧıểυ Mặc ra, cô cởi bớt quần áo và giày cho con trai, để cô bé nằm trên chiếc giường nhỏ ngoan ngoãn ngủ.
Thật đáng tiếc...
Anh chàng bé bỏng này, còn chưa kịp nhìn ngắm một chút ngôi nhà mới của hai mẹ con trông như thế nào.
Không có lương tâm, cô đã phải bày biện sắp xếp suốt một thời gian dài mà!
Sau khi dọn dẹp tất cả mọi thứ xong xuôi, Tần Mộc Ngữ mới sực nhớ ra cô vẫn chưa rút chìa khoá cửa, trái tim đập thình thịch, vội vàng chạy ra kiểm tra. Bình thường có cũng không có thói quen chủ quan bất cẩn, vì sao lần này lại có thể quên mất?
"..." Bàn tay vươn ra ngoài khuơ khuơ nhưng không có chạm đến cái chìa khóa như trong trí nhớ của cô.
Tần Mộc Ngữ mở hẳn cửa ra, lúc này mới phát hiện chìa khóa thực sự không có ở đấy! Vừa nãy cô còn cắm ở đây mà, tại sao lại không cánh mà bay!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên trở nên tái nhợt, cửa mở vẫn đang mở và cô không thể đóng nó lại được, trong bóng đêm dày đặc khu chung cư này rất yên tĩnh, từ hành lang đến tận thang máy không có một bóng người, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.
Ngay lập tức, Tần Mộc Ngữ cảm giác giống như mình đang ở trong một bộ phim kinh dị.
Chìa khoá va chạm vào vang lên âm thanh rất nhỏ, từ phía sau lưng cô truyền tới.
Tần Mộc Ngữ lập tức quay đầu lại, phát hiện chiếc chìa khóa của mình đang nằm trong một lòng bàn tay rộng lớn, tập trung nhìn mới nhận ra đó là Thượng Quan Hạo. Nhưng mặc dù có là như thế Tần Mộc Ngữ vẫn bị giật mình hét toáng lên, đôi mắt mở to hết cỡ.
"Anh..." Chóp mũi cô ngay lập tức toát mồ hôi, "Thượng Quan Hạo, anh muốn hù chết em..."
Ngay sau đó, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn mềm mại kiều diễm bị hai tay anh kéo lại ôm chặt vào lòng, cánh cửa đóng sầm lại ngay lập tức. Thượng Quan Hạo kéo cô vào trong vòng tay anh, cúi đầu hôn lên gương mặt của cô. Tần Mộc Ngữ hoảng hốt muốn trốn tránh, anh để toàn bộ người cô dựa vào cửa, chỉ dùng một lực nhẹ để khống chế không cho phép cô trốn tránh, ngoan ngoãn nghiêng nửa khuôn mặt sang để anh hôn.
Sự ấm áp, cảm giác tê dại, ngay lập tức truyền khắp cơ thể...
"Anh..." Sự sợ hãi trong lòng Tần Mộc Ngữ vẫn chưa vơi đi, tim đập liên hồi, có chút oán giận.
"Tại sao lại không có chút ý thức phòng bị nào... Hả?" Cánh môi đặt trên mặt cô có chút lưu luyến, hơi thở dồn dập, "Nếu vừa rồi không phải là anh mà là người xấu thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại em vẫn có thể bình yên vô sự sao?"
Tần Mộc Ngữ thở gấp, hung hăng đánh lên bờ vai anh! "Tránh ra! Người xấu là người giống như anh đó, bước đi không tạo ra chút tiếng động nào, giống như ma vậy, anh làm em sợ muốn chết!"
Thượng Quan Hạo ôm cô, cúi đầu cười, cùng giọng nói đầy từ tính vô cùng mị hoặc.
Thân thể cô gái trong lòng mềm mại, anh vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam hít sâu một hơi, trong mũi tràn đầy mùi hương của cô, lúc này mới trầm giọng nói: "Điện thoại của anh hết pin nên mới không gọi được cho em, sau đó đến đây chờ em... Anh vẫn chưa ăn cơm."
Anh nói tới đây, Tần Mộc Ngữ muốn bật cười, anh ôm cô nói luyên thuyên nửa ngày hoá ra chủ đề chính chỉ là câu "Anh vẫn chưa ăn cơm"?!
Cô không ngốc, nhưng cô không muốn chủ động hỏi, anh đưa Giang Dĩnh đi đâu mà mất cả buổi tối, rốt cuộc đã làm cái gì.
Cổ tay mảnh khảnh đặt trên vai anh, Tần Mộc Ngữ hít một hơi, ra lệnh: "Tránh ra ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com