Tần Mộc Ngữ cũng nghe thấy âm thanh đó.
Lúc này cô mới nhận ra mình hơi ồn ào quá mức, không giống cô chút nào, cái này không giống vỏ bọc cứng cáp bao quanh cô, cô không biết nên làm thế nào. Thật sự giống như một chiến sĩ đầy kinh nghiệm ngoài sa trường đột nhiên mất đi khiên chắn, thế giới của cô rối loạn, nếu như còn bị tổn thương lần nữa, cô không biết mình còn có thể dùng thứ gì để bảo vệ bản thân.
Cắn môi, hàng lông mi thật dài của cô rủ xuống: "Anh nghe đi."
Thượng Quan Hạo thu hồi ánh mắt, một bên cài lại từng cúc áo sơ mi, một bên lấy điện thoại trong áo vest trên giường ra, thản nhiên nói: "Alo?"
"Anh có thời gian qua đây không?" Giọng nói của Mạc Dĩ Thành truyền đến, mang theo sự lo lắng, cau mày nói, "Ý tôi là tới công ty, nếu được thì tôi sẽ bảo người qua đón anh, có chuyện xảy ra... Tôi không ngờ rằng người nộp tiền bảo lãnh cho Rolls ra ngoài lại là chú của anh! Còn cả chuyện phẫu thuật, người đã phẫu thuật cho ŧıểυ Mặc ngày hôm đó không phải ai khác, chính là bác sĩ riêng trước đây của chú anh! Nhưng mà chuyện tôi muốn nói với anh bây giờ không phải là những chuyện này --"
Mạc Dĩ Thành chuyển di động sang tai bên kia, nhíu mày hỏi: "Tôi hỏi anh, trước đây anh có từng gửi một khoản tiền vào tài khoản có nhân của anh, để đưa cho cô nhi viện không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên tia sáng, ngón tay thon dài đang cài cúc áo dừng lại.
"Có," anh trả lời lạnh nhạt, "Làm sao?"
- - Lúc trước thấy cô thường xuyên tới cô nhi viện ở vùng nɠɵạı ô, sau khi đến đó trở về anh đã thu xếp một khoản tiền, đã chuyển đến cô nhi viện từ lâu, bây giờ nhắc lại chuyện này để làm gì?
Mạc Dĩ Thành khẽ chửi rủa một tiếng, sau đó mời chậm rãi nói: "Chắc hẳn lại là tên khốn Rolls bóp méo sổ sách, bây giờ khoản tiền đó lại được ghi trong sổ sách của công ty là được lấy ra từ ngân quỹ của các dự án! Thượng Quan, tiền là chuyện nhỏ, nhưng tham ô công quỹ lại là chuyện lớn, anh có hiểu ý của tôi không?"
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo đã tối đen lại đến mức không thể thăm dò.
"Ý của cậu muốn nói với tôi là, hắn ta có tay trong từ quân sự đến y tế, từ cảnh sát đến ngân hàng, bao vây tứ phía, khắp nơi đều có, phải không?" Đôi môi mỏng của anh lạnh nhạt nói ra vài chữ, ánh mắt sắc bén như dao.
Giọng nói của Mạc Dĩ Thành càng trầm hơn, chậm rãi nhưng rõ ràng: "Hạo, tôi biết anh có thể đấu với hắn ta, năng lực của anh tôi hiểu rõ, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, cuộc phẫu thuật đó là thật --"
Trong mắt Mạc Dĩ Thành hiện lên tơ máu, gằn từng chữ nói cho anh nghe: "Anh đã từng nghe thấy chip vi hình Wareless chưa? Đó là một lại chip được nghiên cứu tại căn cứ quân sự của Mỹ hai năm trước, uy lực rất lớn, đừng nói là một đứa bé, ngay cả một toà nhà, hay một mỏ vàng, chỉ cần hắn ta muốn thì chỉ cần ba giây mọi thứ sẽ nổ tung, bị phá huỷ hoàn toàn, san thành bình địa..."
"Tôi không hề hù doạ anh, bây giờ vật đó đang ở trong cơ thể con trai anh --"
Những ngón tay của Mạc Dĩ Thành siết chặt điện thoại, khớp xương ngón tay lộ ra trắng bệch, nghiến răng nói từng chữ: "Căn bản Rolls không hề muốn đọ sức với anh, hắn ta muốn nhìn thấy anh ngay cả phản kháng cũng không thể, trực tiếp bị hắn ta đùa chết, anh hiểu không?"
Khuôn mặt của Thượng Quan Hạo trong phút chốc liền trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên sự đau đớn kịch liệt, ùn ùn kéo đến, trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, rất chặt... Ngay cả thở cũng không được, chết ngay tại chỗ, đau đớn đến chết.
"Hạo?" Mạc Dĩ Thành thấy hồi lâu mà anh vẫn không nói lời nào, nhíu mày gọi, "Hạo! Anh có còn nghe không?!"
San thành bình địa, phá huỷ hoàn toàn.
Mấy chữ này khiến đầu óc Thượng Quan Hạo hoàn toàn rung chuyển, tưởng tượng ra, dường vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng toàn bộ thế giới đều đất rung núi chuyển.
Trong tâm trí anh, hiện lên bộ dáng đáng yêu của ŧıểυ Mặc vào lần đầu tiên anh nhìn thấy thằng bé, khuôn mặt của thằng bé giống anh vô cùng, vẫn không ngừng rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com