Tần Mộc Ngữ giật mình, nắm lấy y phục của hắn : “Anh muốn làm gì?”
Ngự Phong Trì cười mị hoặc, đôi mắt sắc đen như mực lóe ra ánh sáng lung linh mê muội, ôm chặt nàng, cúi đầu bên tai nàng nói : “Mang em trốn à!” Hắn sớm có thể nhìn ra, bầu không khí thế gia hào phú ngột ngạt như thế này đã sắp bức điên ŧıểυ nữ nhân thanh thuần như nước này.
Nói xong hắn ôm lấy vai nàng kéo vào lòng mình, đi thẳng xuống các bậc thang xuyên qua đám khách khứa rộn ràng nhốn nháo, khóe môi từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười mê người; hắn vốn rất nổi danh nhưng dù các mỹ nữ quý phái lên tiếng chào hắn quyến rũ, hắn cũng không thèm để ý, vẫn nắm chặt lấy thắt lưng nàng, để có thể được kề sát cùng nàng.
Toàn thân đột ngột mát lạnh, bầu không khí lạnh nhè nhẹ từng đợt kéo tới, bọn họ đã đi ra khỏi phòng khách.
Ngự Phong Trì đi đến phía sau bụi hoa, lướt bỏ mấy cành lá, giật lấy cái mũ ném qua nàng : “Đội lên! Theo tôi đi ra ngoài!”
Tần Mộc Ngữ ngạc nhiên nhìn cái mũ trong tay, lại tiếp tục kinh ngạc khi nhìn thấy hắn dắt ra một chiếc mô tô cỡ lớn, bất kham mà sải bước đến, hướng cái cằm về phía nàng : “Lại đây!”
Nàng do dự đi qua, giọng nói mát lạnh “Anh lái xe này như thế nào?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, ŧıểυ nữ nhân của tôi, em lại kéo dài thời gian rồi, mọi người trong Tần Thị mà phát hiện ra Nhị ŧıểυ thư mất tích, đến lúc đó em có muốn chạy cũng không được…” Con mắt Ngự Phong Trì lúc mỉm cười rất mê ly, kéo cổ tay nàng qua, “Mang mũ bảo hiểm đi, ngồi ở phía trước nhé.”
Tấn mộc Ngữ muốn giãy dụa, đôi mày mỏng hơi nhăn lại : “Anh đừng gạt tôi, chỗ ngồi không phải thường ở phía sau sao?”
“Đó là vì mấy chiếc xe đó không tốt, mới đần độn đặt chỗ ngồi ở phía sau!” Ngự Phong Trì xấu xa châm biếm, khóe miệng tiêu soái tức giận giật nhẹ, “Có rất ít chiếc xe có chỗ ngồi ở đằng trước.”
Tần Mộc Ngữ bán tín bán nghi, thế nhưng nàng mơ hồ đã có thể nghe được thanh âm có người kinh hô nàng mất tích ở phía sau, nàng vội vàng cầm cái mũ đội lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngự Phong Trì nắm ở thắt lưng, kiên định ép buộc đặt nàng ở phía trước, ánh mắt hắn lấp lánh, cười yếu ớt cúi đầu nói : “Loại cảm giác này thực sự xưa nay chưa từng có thật là tốt, như là bỏ trốn với em…”
“…Ngự Phong Trì!” Nàng nhíu mày tức giận mắng.
“Tôi đây…” Hắn đưa tay vuốt lấy chóp mũi yêu kiều của nàng, “Em cần gì hay gặp khó khăn gì thì hãy tìm đến tôi nhé.”
Nói xong, hắn khởi động xe, đạp xuống dưới một phát, chiếc xe dữ dội loạng choạng một chút, nhanh như chớp phóng ra ngoài.
Tần Mộc Ngữ theo bản năng đang cầm mũ sắt tiến sát vào trong ngực hắn, nghe được trên đỉnh đầu có tiếng cười nhẹ như không, cảm thấy mỗi lần ở cùng nam nhân này đều là kinh tâm động phách, hắn phóng túng ngang ngạnh cùng cao ngạo như vậy hóa ra cũng có vài điểm tốt.
Nàng yêu Thượng Quan Hạo song song là nỗi sợ hãi, nàng sợ hắn.
Mà Ngự Phong Trì đôi khi đáng ghét muốn chết, nhưng những lúc nàng đau khổ vô lực cũng chỉ có hắn mới có khả năng giúp nàng thả lỏng.
Trên đường quốc lộ gió thổi tới lạnh đến thấu xương —
“Ngồi trên loại xe này có cảm giác gì?” Ngự Phong Trì bên tai nàng lớn tiếng.
“Anh chạy chậm một chút đi!” Nàng đón lấy cơn gió lạnh khó khăn la lớn.
Ngự Phong Trì cười ra tiếng tiếp tục hỏi : “So với tên Quan Hạo kia thì thế nào? Em thích hắn chở hay là tôi chở?!”
“… Anh đừng đề cập đến anh ta nữa!” Trong ngực nàng có chút đau đớn nhíu mày la lên.
Ngự Phong Trì bên môi bắt đầu cười tà ý, nắm lấy tay lái đột ngột lắc lư một chút, Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, nắm chặt lấy cái áo mỏng kiểu Âu Tây quý phái của hắn, Ngự Phong Trì lúc này mới cười lớn. Lúc Tần Mộc Ngữ đã phản ứng trở lại, đưa con mắt hung hăng lườm hắn, hắn đơn giản thu về một tay, giữ chặt lấy cái mũ của nàng, rất không biết xấu hổ mà cúi đầu lén thơm nàng một cái.