Bên trong đôi mắt đang nheo lại của Thượng Quan Hạo hiên lên sự sắc bén, từ từ nhấc điện thoại lên.
Giọng nói Mạc Dĩ Thành xuyên thủng màn đêm lạnh lẽo, mang theo lo lắng: “Hạo, anh sao rồi?!”
Sau khi nói chuyện với Thượng Quan Hạo lúc buổi chiều ở sân bay đến tận bây giờ cũng chưa từng liên lạc lại với nhau. Mạc Dĩ Thành cũng biết mình không thể liên lạc với anh, bởi như vậy sẽ dễ dàng để lộ tung tích của anh cho Rolls biết! Cho nên hắn chỉ có thể chờ… chờ đợi điện thoại của Thượng Quan Hạo trong trạng thái lòng nóng như lửa đốt! Không phải Mạc Dĩ Thành không sợ… Hắn sợ, thực sự sợ rằng Rolls ra tay quá thâm hiểm tàn nhẫn, ngay cả một chút đường lui cũng không để lại!
“… Vẫn ổn.” Đôi môi Thượng Quan Hạo tái nhợt phun ra hai chữ.
Trái tim đang căng thẳng của Mạc Dĩ Thành lập tức thả lòng, thở dài một hơi, ngồi bịch xuống ghế!
“Không cần gạt tôi…” Mạc Dĩ Thành trầm giọng nói một câu, day mạnh mi tâm một cái rồi lại buông ra, lấy lại bình tĩnh nói với anh, “Tôi đã nghe đàn em nói rằng hôm nay ở ngoại thành có vụ xả súng. Từ chiều đến giờ tôi vẫn cứ lo lắng cho sự an nguy của anh, lo anh có chết hay không! Mặc dù tôi vừa nghe thấy anh nói anh vẫn ổn không có gì đáng lo ngại cả, nhưng Thượng Quan Hạo anh phải nhớ kĩ, anh không đơn giản chỉ là anh, anh vẫn là người thừa kế khối tài sản khổng lồ của gia tộc Charles! Nếu có gặp chuyện gì thì cũng đừng có vội vàng lao lên một mình, ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết tình hình như thế nào, hãy xem tôi có năng lực bố trí người đi trợ giúp anh không?!”
Sau nửa ngày nhẫn nhịn sự giận dữ cuối cùng cũng có thể trút ra, hàng lông mày của Mạc Dĩ Thành càng nhíu chặt hơn.
“Cứ chuyện gì liên quan đến Tần Mộc Ngữ là lại anh biến thành như vậy, ngay cả đầu óc cũng không thèm dùng tới đã đưa ra quyết định, tôi thật không hiểu nổi…”
“Không phải anh đã phái vệ sĩ ở bệnh viện bảo vệ thằng bé rồi sao?”
“Không đủ.” Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo chợt tái nhợt hơn một chút, đè nặng sự đau nhức mê man, tay vịn ở vách tường thủy tinh, “Cậu tự mình đến đó, lúc tôi không có ở đó không được để thằng bé xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Mạc Dĩ Thành day mi tâm, dùng sức rất lớn.
“Được… Buổi tối tôi sẽ đi. Nhưng anh phải nói cho tôi biết hiện giờ anh đang ở đâu, nhanh lên đừng dài dòng nữa, tôi sợ hiện tại ngay cả điện thoại trong văn phòng trợ lí của tôi cũng bị cái tên Rolls biến thái kia nghe lén. Tôi sẽ phái người đi trợ giúp anh!”
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo sáng lên.
Ánh mắt thâm thúy của Thượng Quan Hạo hiện lên sự tái nhợt đến mức tận cùng quang mang.
Nhớ lại vừa nãy còn cùng với Tần Mộc Ngữ ở trong hầm chống cháy, gương mặt tái nhợt của anh lại hiện lên sự quỷ dị cùng một chút cố chấp, giọng khàn khàn: “Không cần… Tự tôi có thể đưa cô ấy trở về.”
“Anh có thể… Anh trở về như thế nào? Người của Rolls giống như sói dữ đang canh giữ khắp nơi!”
Thượng Quan Hạo nhếch đôi môi mỏng lên, cuối cùng phun ra vài chữ: “Gọi phóng viên đến… Càng đông càng tốt.”
“Tôi biết rồi, bây giờ liền lập tức liên hệ với các phóng viên truyền thông. Nhưng mà Hạo, anh có bị thương không? Anh có thể kiên trì lâu như vậy không?” Mạc Dĩ Thành lo lắng hỏi.
Câu trả lời của Thượng Quan Hạo là chậm rãi đưa ống nghe ra khỏi tai, đặt xuống, cúp máy.
Trong đôi mắt sâu nổi lên đợt sóng lớn cuồn cuộn, môi mỏng đã trắng bệch mím chặt thành một đường, chuyện này, chỉ có anh mới là người rõ ràng nhất. Có cô ở bên cạnh, cô ở bao lâu, thì anh có thể kiên trì bấy lâu.