Tần Mộc Ngữ hét lên, thân thể gầy yếu run rẩy ngã trên mặt đất, cảnh tưởng máu me và tiếng súng đinh tác nhức óc khiến cô không còn chút sức lực nào để chống đỡ.
Thượng Quan Hạo dùng hết sức để chống đỡ thi thể đang đè lên người, khuôn mặt tái xanh quay sang nhìn cô, giọng nói gần như vỡ ra: “Đi trước đi… Đi xuống dưới, nhanh lên!!”
Sắc mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, toàn thân đã suy nhược yếu ớt, cố gắng hết sức gượng dậy, “Đoàng!” một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua cánh tay cô, xuyên thủng tấm gỗ trên sàn nhà!
‘A!’ cô hét chói tai, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, ôm lấy cánh tay ngã xuống đất!
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo gần như chảy ra nước mắt, lòng bàn tay anh nắm chặt bả vai thi thể ở trước mặt dùng sức ném về phía mấy tên kia! Một tay cầm lấy chiếc súng hạng nặng bắn liên tục về phía mấy tên đó cản lại những đợt tấn công mãnh liệt. Một cánh tay to lớn hạ thấp xuống, kéo thân thể nhỏ bé và yếu ớt kia ôm vào ngực, nghiêng người đỡ thay cho cô những mảnh gỗ vỡ vụn, vừa bắn trả lại vừa chạy xuống lầu...
“Ngoan… Đi ra khỏi cái cửa bên trái, đi ra khỏi sòng bạc!” Đứng ở đầu cầu thang, anh ôm chặt thắt lưng cô, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng cúi xuống, hạ thấp giọng xuống hết mức ra lệnh!
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ đẫm lệ chớp chớp, mệt mỏi đến mức không thể nói được chữ nào, Thượng Quan Hạo lại tàn nhẫn kéo cô ra khỏi vòng tay anh đột ngột đẩy cô xuống cầu thang, lạnh giọng hét lên: “Nhanh lên!”
Tần Mộc Ngữ lảo đảo, hai tay nắm chặt lan can mới không ngã xuống, run giọng hét lên: “Thượng Quan Hạo!”
“Bang!” một tiếng lại vang lên, viên đạn găm vào cánh tay trái của anh, ngay lập tức khuôn mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, giữ chặt miệng vết thương gần như ngã xuống, anh dùng súng chống vào vách tường mới không gục xuống, thở gấp, lập tức xoay người áp chặt vào tường!
Mà phát súng khủng khiếp vừa đã khiến Tần Mộc Ngữ hoàn toàn kinh hãi, cô bịt chặt hai tai, không thể tin nổi viên đạn đó lại găm trúng vào người anh. Anh đau đớn mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, sau đó nấp sau cầu thang, vậy mà anh vẫn cố gắng dùng tay kia cầm lấy súng để bắn trả.
Một cơn đau đớn đột ngột siết chặt trái tim Tần Mộc Ngữ!! ——
Tần Mộc Ngữ phản ứng lại, rốt cục cũng đã phản ứng lại. Sự đau đớn đến tê dại như thế không phải là cô chưa từng trải qua. Năm ấy ở trong kho hàng ẩm ướt, Tần Cẩn Lan đã cầm con dao găm sắc nhọn đâm về phía đứa nhỏ trong bụng cô, khoảnh khắc đó cô cũng có cảm giác này!!
Những thứ quý giá nhất với cô trên cuộc đời này, cho dù cô có phải chết cũng thể để người khác làm tổn hại đến những thứ đó!!
Khuôn mặt tái nhợt chợt sáng lên, Tần Mộc Ngữ bất ngờ lao lên phía trước kéo cánh tay anh, sau đó đỡ nửa thân trên của anh, kéo anh chạy thật nhanh xuống lầu!
Cuộc rượt đuổi khốc liệt giống như là cuộc đọ sức sống hoặc chết.....Bàn tay cô rất nhỏ, đang run lên bần bật, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay anh không chịu buông ra, cô cũng không muốn anh buông ra! Tiếng súng ở phía sau ngày càng gần hơn, cuối cùng hai người cũng chạy xuống được tầng dưới —
Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự kinh ngạc, sự đau đớn suýt nữa làm anh ngất đi, nhưng vẫn cắn chặt răng cố gắng chịu đựng. Phía sau có người đuổi theo, đột nhiên anh kéo cả người cô còn đang lao nhanh về phía trước vào trong lòng bảo vệ, “Pằng!” Một tiếng, đầu người ở phía sau nổ tung!
Trong khoảnh khắc đó, cô sợ hãi hét lớn ở trong lòng anh!
Bàn tay của Thượng Quan Hạo giữ chặt gáy cô, ấn vào hõm cổ anh, không để cô nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì!
Chiếc xe bị đâm khi nãy vẫn còn ở đầu hẻm, vết thương trên người không quá nặng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ vì quá sợ hãi mà dính đầy nước mắt. Cô nghẹn ngào không dám nhìn thi thể ở phía sau, kéo lấy cánh tay anh: “Lên xe… Lên xe, tôi lập tức đưa anh đi!”
Cô sợ, sợ anh không thể chịu đựng được vết thương trên tay kia quá lâu!
Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi tòa nhà, tiến về phía chiếc xe. Cách chiếc xe mấy mét, Thượng Quan Hạo đột nhiên như nhận ra điều gì, ánh mắt sâu thẳm run lên, kéo mạnh cô gái nhỏ ở phía trước tuy sợ hại nhưng vẫn bướng bỉnh né tránh anh, ôm cô vào lòng, tựa vào trán cô: “Đừng cử động, ôm chặt anh.”
“Oanh…!” một tiếng nổ thật lớn vang lên, chiếc xe ở đầu hẻm đã nổ tung thành từng mảnh, toàn bộ khu vực đầu hẻm đều bị lửa bao trùm, lửa bắn ra như nham thạch nóng chảy, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.
Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy cả người nóng rực giống như bị bỏng, thậm chí ngay cả tai cũng có thể nghe thấy tiếng lửa cháy đang gào thét trong cơn gió, trời đất quay cuồng. Cô hét lớn ở trong lòng anh, ngay sau đó liền ngã vào một nơi lạnh lẽo như hầm băng!
Bên ngoài tiếng nổ mạnh còn vang vọng, cơ thể Tần Mộc Ngữ rơi mạnh xuống xương cốt gần như vỡ nát, đau đớn kịch liệt....
Những mảnh vỡ của chiếc ô tô đang bay tán loạn trên đầu…
Thậm chí phía trên đầu còn vang lên những tiếng bước chân vội vàng truy tìm tung tích của anh và cô.
Hàng lông mi thật dài của Tần Mộc Ngữ mở ra, trước mắt là bóng tối mịt mờ. Xung quanh vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, chỉ có vòng tay đang ôm chặt lấy cô mới có thể cho cô chút ấm áp. Cô khẽ cử động, cảm nhận được bàn tay ở phía sau gáy đang dùng sức giữ chặt đầu cô.
“…” cô thở hổn hển, muốn cử động một chút nhưng đều vô ích.
Ngước mắt lên, Tần Mộc Ngữ phát hiện trên đỉnh đầu hình như một chiếc nắp hình vuông, ánh sáng mơ hồ len lỏi khắp mọi nơi.
Tần Mộc Ngữ nghiêng đầu sang, đối diện với khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo, mồ hôi chảy đầm đìa.
Cô hoảng sợ.
Ngón tay chạm đến đống rơm héo rũ, cô mới chợt hiểu ra, đây là một hầm chứa vòi chữa cháy nối liền với sòng bạc. Áp lực lớn từ vụ nổ vừa rồi đã khiến anh và cô ngã nhào trên mặt đất, nắp hầm hình vuông nằm ngay bên cạnh, trong sức nóng của vụ cháy anh đã đẩy nắp hầm ra cùng cô ngã xuống đó!
Người thật sự bị vỡ vụn xương cốt chính là anh.
“…Thượng Quan Hạo…” Giọng nói của yếu ớt, run rẩy gọi một tiếng.
Hàng lông mi dày của Thượng Quan Hạo dính một chút máu đỏ tươi, cúi mắt, ánh sáng đổ xuống khuôn mặt tuấn tú, lộ ra sự nhợt nhạt đầy quyến rũ, trong không khí u ám lạnh lẽo, giọng nói của anh yếu ớt đến cực hạn: “
Đừng cử động… Bọn họ vẫn chưa đi.”
Trong bóng tối, đôi mắt đen như đá obsidian của anh rực rỡ sáng lên.
Trên đỉnh đầu, quả nhiên vẫn phát ra tiếng “Bịch… Bịch…”
Tần Mộc Ngữ sợ hãi nhắm chặt mắt lại, lạnh phát run, trong đầu hiện lên khung cảnh máu tươi văng khắp nơi, tiếng súng vang lên như chọc thủng màng nhĩ… bàn tay đằng sau gáy cô từ từ thả lỏng, Thượng Quan Hạo cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mấy sợi tóc mai của cô. Trong không gian trống trải lạnh lẽo, hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương. Những tiếng bước chân kia cũng càng lúc càng xa.
Đôi mắt sâu thẳm chậm rãi mở ra, đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng áp vào tai cô, mở miệng hỏi: “… Sợ sao?”
Tần Mộc Ngữ vẫn nhắm chặt mắt, một chút ấm áp tràn vào hốc mắt. Cô đè xuống, cố gắng đè xuống. Sau đó mở mắt ra, run giọng nói: “Tay anh… Cho tôi xem một chút…”