Đôi mắt to trong trẻo của Tiểu Mặc nâng lên, nhìn Ngự Phong Trì, hai cánh tay vòng lên ôm cổ mẹ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Có người ức hiếp mẹ, Tiểu Mặc không cần ngủ nữa, Tiểu Mặc muốn ôm mẹ, chú thối tha cũng không dám gặp mẹ cháu…”
Ánh mắt trong trẻo hiện lên tia nước.
Lời nói kia làm nhịp tim Tần Mộc Ngữ đập nhanh một chút, vô cùng đau đớn.
Điện thoại di động đặt trên đầu giường chợt vang lên.
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng chấn an Tiểu Mặc, vươn tay cầm lấy điện thoại, dãy số hiện lên có chút quen thuộc, lông mi giựt giựt, theo bản năng cô không dám nghe, ngón tay run run di chuyển lên, âm thanh bên trong lập tức truyền đến.
“Sao rồi?” Trầm thấp, mờ mịt, mang theo một tia từ tính khó có thể kháng cự.
“…” Trên mặt cô đột nhiên nóng bừng, không biết nên mở miệng nói cái gì.
Thượng Quan Hạo đưa điện thoại di động dính sát vào bên tai, một tay giữ tay lái đang đi trên ngã tư đầy tuyết, chậm rãi nói: “Anh đã nói rồi mà, cho dù là con trai có chuyện gì hay không, em đều có thể gọi điện thoại cho anh. Anh vẫn luôn chờ nhưng mãi không thấy, không chịu được nữa nên anh mới phải gọi cho em… Tiểu Mặc sao rồi, đã tỉnh chưa?” (Dịch: Dương Quỳnh - đăng tại Gác Sách)
Cách ông nghe khá xa, nhưng Tiểu Mặc vẫn cố gắng lắng nghe âm thanh trong điện thoại.