Trong mắt Thượng Quan Hạo che kín bởi tơ máu, anh rõ ràng biết nếu bản thân không đuổi theo thì cả đời này sẽ vuột mất cô. Anh sợ, rất sợ như vậy, run run nhìn ra phía ngoài cửa, dường như là điên cuồng đuổi theo.
Ảnh chụp bị lộ ra như là phóng ra tia điện trong đầu Thượng Quan Hạo. Mỗi một tấm ảnh, mỗi một tội ác, mỗi một lần anh khiến cô nhục nhã cũng như bị tổn thương... đều xuất hiện trong nháy mắt... Những tấm ảnh đó tồn tại trong đôi mắt trong suốt của một đứa trẻ ngây thơ, sẽ biến thành cái dạng gì?
Anh nắm chặt tay lái, như là có thể bóp nát trong chốc lát.
“Tiểu Mặc...”
“Tiểu Mặc... Là cha sai rồi...”
“Không được xảy ra chuyện gì... Con có nghe thấy mẹ con gọi không?... Trăm ngàn lần, trăm ngàn lần cầu xin con đừng xảy ra bất cứ chuyện gì...”
Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh cái đêm mưa to ki, anh hung hăng húc chân vào bụng cô, một tiếng kêu thê lương không thể thảm thiết hơn vang lên... Mu bàn tay đã nổi lên đầy gân xanh, đã làm ra rất nhiều tội ác như thế, nhưng anh còn chưa biết phải trả lại bằng cách nào!
Thượng Quan Hạo chen lấn đẩy qua hết người này đến người kia, quần áo mặc trên người còn dính đầy dấu chân của Tiểu Mặc, nhìn vô cùng chật vật, nhưng trên khuôn mặt lại hiện ra sự mị hoặc bức người, liên tục nhìn về hướng có mấy nhóm ý tá bệnh viện đang rối loạn.
“Nhịp tim năm mươi?!” Bác sĩ trừng lớn đôi mắt kêu lên một tiếng, nhất thời sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, y tá chậm chạm chạy tới, ngay cả bút cùng hồ sơ bệnh án đều rơi xuống đất, bác sĩ run giọng, “Các người còn ở đây làm gì? Cấp cứu, mau!”
Thực hiện kích tim cho một đứa nhỏ, thoạt nhìn đã thấy kinh hãi dọa người.
Trong phòng bệnh, bác sĩ cùng y tá quây quanh một vòng, dồn mọi chú ý vào đứa bé nằm trên giường.
Tần Mộc Ngữ đứng cách xa, cả người mềm nhũn, hai mắt đẫm lệ mông lung, che miệng xem bọn họ tiến hành cấp cứu, trong lòng đau như bị dao cắt. Cô không còn tâm trí để ý xem xung quanh ai đang đi đi lại lại, ai đang ôm lấy bả vai mình, toàn bộ trái tim cô đều gắt gao thắt chặt!