Cô là một người phụ nữ, không phải ai cũng đem bá làm chồng người ta, cô không phải kĩ nữ. Những bức ảnh này lại nằm trong tay người khác, Tần Mộc Ngữ hối hận không thể ngay lập tức đi tìm cái chết!
Con ngươi thâm thúy của Ngự quản gia mang theo ý xin lỗi, lại chậm rãi nói: “Tần tiểu thư, chờ thiếu gia an toàn về nước, nhưng bức hình đó chúng tôi sẽ hoàn toàn tiêu hủy, chúng sẽ không xuất hiện nữa. Nếu việc này giữa chừng mắc sai lầm… tôi nghĩ cô cũng không muốn để cho đứa nhỏ nhìn đến những dơ bẩn này, có đúng không?”
Chớp mắt một cái, nơi yếu ớt nhất trong lòng Tần Mộc Ngữ như bị đâm một nhát dao chí mạng! Máu tươi đầm đìa!
Trong đầu cô bây giờ toàn là tiếng nói của con trai, cũng tràn đầy những chuyện khó coi của chính mình…
“Cút đi…” Tần Mộc Ngữ run rẩy đem những tấm ảnh đứng lên đứa cho bọn họ, dùng hết sức đẩy bọn họ ra, hung hăng hất tung mấy quyển tạp chí trên mặt bàn xuống chỗ bọn họ, “Các người cút ra ngoài hết cho tôi! Cút ra khỏi nhà tôi…!”
… Ngự Kinh Đông đứng ở ngã tư đường, nghe thấy rõ ràng những tiếng vang bên trong nhà.
Ông ta biết rõ, gây áp lực với một người phụ nữ như vậy không phải là cách hay, nhưng nếu so với việc Ngự Phong Trì cứ như thế bỏ mặc Ngự gia mà bỏ trốn cùng cô, thì ông ta vẫn chọn dùng thủ đoạn để hành động.
Ngự quản gia trên mặt bị quyển tạp chí bay vào, chaey một vết máu, sắc mặt có chút xanh mét, đi ra cửa.
Cảm xúc ông ta dịu đi một chút, đi đến phía trước, nơi Ngự Kinh Đông đứng: “Mọi chuyện đã giải quyết xong!”