Tay suy yếu mà run rẩy chống đỡ bộ ngực của anh, giọng nói lý nhí như muỗi của cô truyền đến, mang theo nghẹn ngào, cũng mang theo hận ý mà nghiến răng nói, “Anh phạm tội cường bạo... Tôi hận không thể giết chết anh, anh thả tôi ra!
Một câu nói đập nát chút lý trí cuối cùng của Thượng Quan Hạo, lực ở bàn tay anh từ từ gia tăng, bàn tay còn lại xuôi theo tấm lưng trơn mịn của cô đi xuống dưới, từ phía sau lưng hung hăng xé rách váy của cô!
Cô thét lên, tay của anh cũng đã hoàn toàn xâm chiếm toàn bộ tấm lưng nhỏ bé mềm mại của cô!
Tần Mộc Ngữ cố hết sức muốn đẩy lồng ngực của anh ra, lại bị anh bất ngờ hôn xuống như muốn cuốn sạch mọi thứ khiến cô chỉ có thể ngửa đầu, mạnh mẽ hút lấy, toàn bộ cổ cô tràn đầy dấu hôn đỏ bừng chuyển thành màu xanh, cô lui lại, cho đến khi bả vai chạm vào cửa xe ở phía sau, không còn đường lui nữa.
“Giết tôi sao?” Thượng Quan Hạo vùi đầu ở cổ cô, thở dốc khàn giọng nói, tình ý nồng đậm: “Từ rất lâu trước đây cô luôn muốn giết tôi... Không nắm chắc thì cũng đừng mong sau này tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Nói xong anh ngay lập tức đem tay xâm nhập vào bên trong quần áo của cô hung hăng nhào nặn!
Cô khóc, âm thanh của tiếng khóc là tiếng lòng đang sợ hãi.
Ngay sau đó, bàn tay của anh đã hung hăng xâm nhập vào bên trong lớp vải, chạm đến lãnh địa suốt bốn năm không có ai chạm qua, mỗi một động tác tinh tế của anh đều mang theo run rẩy, ngón tay đột nhiên thật sâu đi vào đẩy cô vào hoàn cảnh phát điên.
Cô ngửa đầu, nước mắt thuận theo lăn xuống ướt mặt.
“Rất chặt...” Anh run giọng lẩm bẩm, đôi mắt đỏ au đã trở nên mơ màng, cánh môi đặt ở bên tai cô nói, “Vì sao lại chặt như vậy... Hắn ta rốt cục là đã khai phá cô như thế nào vậy... Bao lâu không có cùng cô làm...”
Đau…
Xé rách đau đớn từ nơi yếu mềm nhất lan ra tới thẳng trái tim cô.
Bả vai cô gồng lên, đau đến phát run, khóc thút thít, cũng bị nhục nhã muốn chết ngay lập tức.
Tần Mộc Ngữ bị anh giày vò đến sụp đổ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, giọng run run nói: “Tôi không nên quen anh… Thượng Quan Hạo, ngay từ lúc đầu tôi đã không nên quen biết anh… Vì cái gì anh không chết đi…”
Đầu ngón tay cô bấu thật sâu vào người anh, giọng run rẩy, nghiến răng lại rưng rưng nói từng câu từng chữ.
Cô va phải ghế ngồi, những sợi tóc màu đen rơi tán loạn trên ghế, sau lưng đập vào hộp đựng đồ bị tím xanh một khoảng, Thượng Quan Hạo rút ngón tay ở trong cơ thể cô ra, hung hăng kéo khoá xuống, kéo căng mái tóc hỗn loạn của cô đè xuống, giọng khàn khàn: “Hối hận vì quen tôi có đúng không? Nhưng Tần Mộc Ngữ, cô đừng quên… đừng quên là ai từ lúc ban đầu đã muốn gần tôi, là ai nói thích tôi!... Thế nhưng cô chính là dạng này, chỉ là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng!”
Anh dùng hết toàn lực đột nhiên xuyên qua nơi yếu ớt cô vẫn luôn gắt gao chống đỡ.
“A…” Cô hét lên, khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi bị tóc che kín.
Thượng Quan Hạo hít vào một ngụm khí lạnh. Anh rõ ràng thấy mình nói rất tàn nhẫn, rõ ràng biết dạng tra tấn này với cô sống còn khó chịu hơn là chết! Anh thấy được miệng vết thương cũ trên cổ cô, vết sẹo màu hồng do bị tàn thuốc làm bỏng, ngay lập tức đôi mắt đỏ lên, cúi đầu hôn lên không để cho mình nghĩ, càng không để cho mình thương hại, chỉ có chiếm hữu điên cuồng nhất!