Phòng hội nghị rộng lớn sáng sủa, tràn ngập mùi thuốc súng.
Lisa đi giày cao gót đứng bên cạnh ghế ngồi, vẻ mặt lạnh lùng đè nén sự bất an trong lòng, kéo chiếc ghế ngồi xuống, chân váy da màu đen ma sát cùng chiếc ghế da tạo ra tiếng kẽo kẹt khó chịu.
Một loạt bốn, năm người vội vàng ngồi xuống.
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một loạt tiếng bước chân đi vào bên trong.
Người đàn ông đi trước mặc âu phục màu đen, chiếc gạc trắng quấn quanh bàn tay ưu nhã càng làm nổi bật sự nam tính của anh ta, khuôn mặt lạnh lùng, bước vào bên trong cùng một đoàn nhân viên ưu tú, mãi đến khi ngồi đối diện bọn họ, ngẩng mặt nhìn thoáng qua bọn họ, rồi lạnh lùng ngồi xuống.
Họ hiếm khi có cuộc gặp chính thức trong trường hợp cay nghiệt như vậy.
Lam Tử Kỳ ngừng một chút, thản nhiên mở miệng nói: “Thượng Quan tiên sinh, hân hạnh gặp anh.”
Hắn rất ít khi nói chuyện với người đàn ông đối diện như vậy, bọn họ đã từng là bạn bè nhiều năm, vào giờ phút này đột nhiên giống như hoàn toàn chấm dứt.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lãnh đạm và lạnh nhạt, cũng không lên tiếng.
Lam Tử Kỳ tiếp tục nói: “Người quanh minh chính trực khônh nói lời vòng vo. Hôm nay, tôi tới vì việc gì Thượng Quan tiên sinh hẳn đã biết. Đóng đơn đặt hàng kia gần như được đặt cùng một lúc, tôi không có lý do gì không nhận, nhưng được nửa đường thì huỷ bỏ nếu như tính toán hậu quả của cả một tập thể, thì tương đối nghiêm trọng. Tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện... Nếu đó là chữ viết của Thượng Quan tiên sinh, như vậy mục đích của anh là gì? Chuyện này muốn kết thúc như thế nào?”
Hắn nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng.
Thượng Quan Hạo cười lạnh, khóe môi tuấn dật tản ra hương vị lạnh lẽo, ngón tay thon dài day day mi tâm, cúi đầu nói: “Tôi nhận được đơn khỏi tố từ những khách hàng này, là ai làm?”
Một câu hỏi sắc bén, đem tất cả các mâu thuẫn ra phơi bày trước mặt mọi người.
Người phụ nữ nhỏ bé ở ghế đối diện cứng người, đứng lên, bình tĩnh nhìn anh: “Là tôi làm.”
Ngón tay của Thượng Quan gõ gõ vào mặt bàn, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng đôi mắt lạnh lùng suy ngẫm nhìn cô, nhưng môi lại nở nụ cười lạnh lẽo “Tốt... Tôi sẽ nói chuyện với cô.”
Sắc mặt anh đột nhiên lạnh thêm vài phần, giống như băng tuyết, trầm giọng nói: “Bằng chứng của cô đâu?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, nhẹ nhàng mở miệng: “Thượng Quan tiên sinh nhất định phải nói chuyện một cách tuyệt nhiên như vậy sao? Chứng cứ của tôi không quan trọng, quan trọng là anh muốn làm cái gì, nhìn xem liệu Dringlewapen có đủ khả năng giao ra không. Nếu như mọi người có thể làm ăn trong hoà bình, loại chuyện kiện tụng này sẽ không phát sinh. Dù sao, chuyện này cũng làm liên lụy tới hơn mười công ty hàng đầu, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ lấy danh tiếng của mình để cùng Thượng Quan tiên sinh đánh cược một trận.”
Lời của cô mềm nhẹ động lòng người, uyển chuyển êm tai, xoay chuyển tình thế với sức mạnh đáng kinh ngạc.
Thượng Quan Hạo nhìn sâu vào cô, rõ ràng đã thấy trên người cô có một chút thay đổi, hương vị non nớt mờ đi một chút, sự sắc sảo năm đó bị cô che dấu hoàn toàn toát ra, rất chín chắn, rất xinh đẹp... Nhưng khi ánh mắt anh quét qua cổ cô, anh nhìn thấy một dấu hôn ẩn giữa mái tóc đen. Hẳn là trước khi đến, Lam Tử Kỳ đã không khống chế được mà để lại dấu vết.
“Tôi muốn phung phí, đó là việc của tôi. Có thể đối phó được không, là chuyện của các người,” anh nói, mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào cô, giọng khàn khàn, “Tôi hỏi một lần nữa, bằng chứng của cô đâu?”
Câu nói của anh trực tiếp đẩy cô vào đường cùng.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh vài giây, khuôn mặt càng tái nhợt, lấy tài liệu mở ra, chuyển qua đưa cho hắn: “Đây là tất cả thông tin tôi có thể thu thập. Mặc dù tất cả các công ty này đều là nhà sản xuất quay vòng. Nhưng vật liệu họ cần sử dụng trong các dự án gần đây không khớp với các đơn hàng. Nếu họ không lên kế hoạch từ trước, ai sẽ mạo hiểm mua một loạt những thứ vô dụng trong kho?”
Thượng Quan Hạo nhìn các tài liệu trong tay cô, thứ tự rõ ràng, ngôn ngữ sắc bén.