Nhìn Diệp Bằng Yên rời đi, Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm được một hơi. Vẻ mặt Thu Tứ bất an đi tới bên cạnh Vân Sơ, lo lắng nói:
-Công chúa, giờ chúng ta nên làm gì?
Nhưng chưa kịp nghe Diệp Vân Sơ trả lời đã nghe “Phịch” một tiếng rất lớn, cửa bị người ta đá văng ra, Hạ Vệ Thần xông vào với vẻ mặt tức giận, mặt hắn u ám, lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ, giọng nói rét lạnh thấu xương:
-Vương phi ngoan của ta, đêm dài tĩnh mịch, sao ngươi không đi ngủ mà còn đang suy nghĩ gì đấy?
Hạ Vệ Thần giận không thể kìm nén, thích khách lớn mật, dám coi phủ điện của hắn như chỗ không người, thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt mà lại để cho thích khách lặng yên ẩn trà trộn vào mà không hay, thậm chí còn mang người đi, người bị đưa đi lại là Vương phi trước đây của hắn!
Thích khách lớn mật như vậy, tất nhiên là vì có người trợ giúp, ngày đó ả xấu xí này từng lén phái người ra khỏi phủ sau lưng hắn, Hướng Nhu bị cướp, khẳng định chuyện này có liên quan tới nữ nhân xấu xí kia! Hay cho một Diệp Vân Sơ! Không thể tưởng được, ả lại là gian tế do An Khánh phái tới.
Thu Tứ hơi do dự, nàng lo lắng nhìn Diệp Vân Sơ, thấy Diệp Vân Sơ khẽ gật đầu mới hít một hơi thật sâu, nén sợ hãi trong lòng xuống, chậm rãi tiến lên hành lễ:
-Nô tỳ….
Nhưng nàng nói còn chưa hết lời đã bị Hạ Vệ Thần bóp chặt cổ.
-Diệp Vân Sơ, nói, rốt cuộc ngươi là loại người gì? Thích khách kia có thân phận thế nào? Là ai phái tới?
Sắc mặt Hạ Vệ Thần u ám, tàn ác, đôi mắt nư phun ra lửa nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, ánh mắt như vậy giống như muốn băm nàng ra thành nghìn mảnh.
Diệp Vân Sơ hơi run lên, bất giác e ngại, nàng đè mạnh khủng hoảng trong lòng xuống, thản nhiên nói:
-Nô tỳ ngu dốt, không hiểu rõ lời này của điện hạ.
-Sao? Không dám nhận à? Ngày đó ngươi phái người ra khỏi phủ, nên biết kết cục của việc phản bội Bổn Vương, Diệp Vân Sơ, ngươi đừng tưởng rằng Bổn Vương không dám giết ngươi!
Hạ Vệ Thần từ từ tới gần, đôi mắt càng thêm đỏ sậm, giọng nói ngoan độc.
Diệp Vân Sơ cắn môi im lặng, một lúc lâu sau mới nói:
-Ngày đó nô tỳ phái người ra phủ chỉ là vì cứu người, trừ việc này ra không còn chuyện gì khác, nếu điện hạ nhất định phải trách phạt nô tỳ, nô tỳ cũng không có thể nói gì!
-Cứu người? Ha ha! Hay cho cái lý do đàng hoàng!
Hạ Vệ Thần cất tiếng cười to, đột nhiên tiếng cười dừng lại, nhìn gần nàng, gằn từng chữ:
-Diệp Vân Sơ, ngươi tưởng Bổn Vương dễ bị lừa gạt như vậy sao? Ngươi không biết mình đã làm chuyện gì vô liêm sỉ sau lưng Bổn Vương à? Ngày đó ngươi sai người ra khỏi phủ, căn bản không phải là đi lấy thuốc cứu người, mà là để gặp Diệp Bằng Yên….
Nói tới đây, Hạ Vệ Thần đột nhiên dừng lại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằn vào cửa sổ mở toang, trong nháy mặt sắc mặt biến đổi rất lớn, hắn bỗng nhiên dùng sức túm chặt lấy vạt áo Diệp Vân Sơ, ném mạnh nàng một cái, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, áo khoác bị hắn xé nát, lộ ra áo lót đỏ tươi, vết máu ở trên nền áo trắng vô cùng chói mắt.
-Máu? Quả nhiên là ngươi! Tiện nhân, ngươi còn gì để nói? Ngươi dám cấu kết với người khác phá hỏng chuyện lớn của ta, hôm nay Bổn Vương không tha cho ngươi!
Diện mạo tuấn mỹ của Hạ Vệ Thần trong nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn bước nhanh tới gần Diệp Vân Sơ, ánh mắt lộ ra sát ý ác độc, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ nàng.
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hạ Vệ Thần, trong lòng Diệp Vân Sơ vô cùng hoảng sợ, nàng theo bản năng ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nàng bỗng cảm thấy trên mặt mình lành lạnh, mạng che mặt chậm rãi rơi xuống, lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành giữa ánh nến sáng trưng.