Đối với vẻ mặt từ chối không thay đổi của Hạ Vệ Thần, Hạ Vệ Lam cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy hắn cười tà mỵ một tiếng, nhìn thẳng Diệp Vân Sơ, nói một cách miễn cưỡng:
-Nếu Nhị hoàng huynh không muốn Nhị hoàng tẩu lộ kiều dung, thần đệ sao dám gượng ép? Chẳng qua từng nghe nói Nhị hoàng tẩu đa tài đa nghệ, không biết Nhị hoàng huynh có thể để Nhị hoàng tẩu ca múa góp vui, để thần đệ mở rộng tầm mắt?
-Nếu Tam hoàng đệ đã có đề nghị này, thật sự không thể chối từ. Vương phi, nàng vì Tam hoàng đệ mà biểu diễn một khúc múa đi.
Qua lần trước, Hạ Vệ Thần biết rõ khả năng ca múa của Diệp Vân Sơ, cái chính là, hắn biết Diệp Vân Sơ đang bị thương bên cánh tay phải, hơn nữa ngày hôm qua còn bị hắn tra tấn một phen, đề nghị bây giờ của Hạ Vệ Lam hắn không từ chối vì hắn chờ xem, ả xấu xí này sẽ bị xấu mặt trước mắt mọi người!
Trên mặt Diệp Vân Sơ vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nhưng trong lòng lại hơi chùng xuống. Cánh tay bị Hạ Vệ Thần làm bị thương ngày ấy vẫn chưa khỏi hẳn, trải qua đêm qua bị Hạ Vệ Thần tra tấn, miệng vết thương như muốn rách ra lần nữa, tuy rằng hiện tại nàng thấy cũng không có gì không ổn, nhưng nàng biết, ngày hôm nay bất luận thế nào nàng cũng không thể múa được. Mà Hạ Vệ Thần đã đồng ý thỉnh cầu của Hạ Vệ Lam trước mặt mọi người, ý tứ cực kỳ rõ ràng, muốn nàng xấu mặt trước mắt mọi người, giống như lần trước làm nàng cảm thấy nhục nhã, xấu hổ.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không khỏi cười lạnh, nam nhân này quả nhiên là không có lúc nào là không nghĩ cách nhục mạ, tra tấn nàng, vì muốn đạt được mục đích hạ nhục nàng thậm chí cũng không thèm để ý tới hiện tại nàng đang mang thân phận Vương phi.
Nhưng Hạ Vệ Thần cũng đừng quá coi thường nàng, tuy bây giờ nàng không thể múa được thật nhưng thứ nàng am hiểu không chỉ có kỹ thuật múa, nàng có thể hát, múa không được thì hát một khúc để chống đỡ, cái đó không làm nàng khó xử.
Hạ Vệ Thần không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Vân Sơ, thấy nàng nhíu đôi mày thanh tú lại, nghĩ nàng đang khó xử, trong lòng mừng thầm, cái hắn muốn, chính là làm nữ nhân này xấu mặt trước mắt mọi người, sau đó hung hãn mà hạ nhục nàng!
Hạ Vệ Lam nghe Hạ Vệ Thần nói xong, ánh mắt lóe lên, chỉ thấy hắn khép hờ đôi mắt hoa đào nhỏ dài lại, cười lớn, nói:
-Nếu Nhị hoàng huynh đã đồng ý, vậy thần đệ sẽ chờ xem, thần đệ tin rằng, Nhị hoàng tẩu nhất định không làm thần đệ thất vọng.
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại cũng kêu lên phụ họa, ánh mắt người người đều nhìn về phía Diệp Vân Sơ, trong mắt đều là hứng thú và tò mò. Đối với vị Vương phi mới cưới này của Hạ Vệ Thần, bọn họ thật sự rất tò mò, vì bọn họ từng nghe đồn về Diệp Vân Sơ, có khí chất nhẹ nhàng như tiên tử nhưng lại có dung mạo xấu xí như ác quỷ.
Thấy hai huynh đệ này không có ý tốt, người hát kẻ họa, bất đắc dĩ Diệp Vân Sơ đành phải đứng lên, nói:
-Tam hoàng đệ cứ nói đùa, mấy ngày gần đây thân thể ta hơi khó chịu, hôm nay là ngày vui của Tam hoàng đệ, như vậy ta sẽ đàn một khúc rồi hát theo, ăn mừng cho chiến thắng của Tam hoàng đệ.
Nghe Diệp Vân Sơ nói, Hạ Vệ Thần khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên không vui, cũng không tiện tranh cãi với nàng, lại đang trước mặt mọi người, nhíu mày, cười lạnh, nói:
-Vậy phiền Vương phi rồi!
Nói xong quay đầu quát to:
-Người đâu, mau mang đàn tranh tới đây.
Sau khi lớn tiếng sai bảo, Hạ Vệ Thần cũng không quên nháy mắt với kẻ dưới cầm đàn đến.
Người dưới mang đàn tranh tới rất nhanh, cũng dọn dẹp ở trong đình đã xong. Diệp Vân Sơ chậm rãi đi tới bên cây đàn, thi lễ với mọi người, nói:
-Nô tỳ kém cỏi!
Hành lễ xong, Diệp Vân Sơ mới từ từ ngồi xuống, hít thật sâu một hơi, đầu ngón tay bắt đầu gảy, khúc nhạc du dương, lại ẩn chứa đau buồn vang lên.