Tuy lúc này cả hai người đều ướt như chuột lột, nhếch nhác, nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của Hạ Vệ Thần chút nào, môi của nàng mềm mại, cho hắn một cảm xúc vô cùng tốt, hương vị của nàng vô cùng ngọt ngào, ngọt ngào ấy khiến tim hắn không kìm được mà đập nhanh.
Hắn muốn khiêu khích nàng, trừng phạt nàng không yêu quý tính mạng bản thân, nhưng giờ sự chọc ghẹo đó đã biến mất, chiếm đoạt, là do hắn không khống chế được….
Lần đầu tiên hắn thật sự hôn nàng, hắn yêu nàng từ lâu, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn cảm được nàng khiến hắn rung động, đột nhiên hắn phát hiện, nàng tốt đẹp tới mức hắn yêu chẳng tiếc thứ gì cả….
Hắn rất muốn mình cứ ôm nàng như vậy, dán nàng vào trong lòng, vẫn hôn nàng như vậy, yêu nàng, nhưng hắn biết, giờ mình chưa hoàn toàn có được lòng nàng, còn không, sau phút thẫn thờ ngắn ngủi này, nàng lại khôi phục dáng vẻ cũ lạnh lùng như băng, vẫn nhớ về Đông Phương Ngưng của nàng, vẫn nghĩ tới nam nhân mà nàng yêu kia….
Nhớ lại kháng cự lúc trước của nàng, tim hắn bỗng đau đớn khó hiểu, nhưng nhớ đến hành động nàng cứu hắn khi nãy, hắn lại cảm thấy ngọt ngào, nàng không đành lòng nhìn thấy hắn chết, điều này chứng tỏ, trong lòng nàng cũng có hắn, không phải sao?
- Sơ nhi, xin lỗi, chỉ cần nàng tha thứ cho ta, ta tình nguyện làm tất cả mọi chuyện để bù đắp cho nàng, chỉ cần nàng cho ta cơ hội, để ta yêu thương nàng….
Hắn dán môi mình lên môi nàng, dịu dàng nói, hắn muốn có được lòng nàng, không muốn ép buộc nàng, không muốn làm chuyện gì tổn thương nàng, nên hắn cầu xin nàng tha thứ, hy vọng của hắn không phải xa vời, nàng sẽ yêu thương hắn, hắn hy vọng, nàng có thể cho mình một cơ hội, cho hắn cơ hội thương yêu nàng thêm một lần nữa….
Diệp Vân Sơ nhắm chặt hai mắt lại, không hề nhúc nhích, nước mắt không kìm được mà tràn ra từ đôi mắt nhắm chặt, chậm rãi chảy xuống hai má, sau đó thấm vào y phục ẩm ướt. Nghe lời nói dịu dàng đến khác thường của hắn, nàng lại cảm thấy lòng mình chua xót, thậm chí còn tủi thân, không biết là vì bị hắn cợt nhả lúc trước, hay là vì lời nói dịu dàng ấy nữa.
Nhớ tới Đông Phương Ngưng, nhớ đến nam tử dịu dàng mà thâm tình, lòng nàng bỗng cảm thấy mất mát, dưới vách núi quả thật rất tĩnh lặng, cảnh sắc xung quanh cũng rất đẹp, nếu người ở bên cạnh nàng lúc này đâu là Đông Phương Ngưng, người mà nàng yêu có phải tốt bao nhiêu rồi không? Đáng tiếc, đời không có chữ “nếu như”, giờ người ở bên nàng , lại là kẻ nàng vô cùng căm ghét, vô cùng hận thù, Hạ Vệ Thần.
Nếu có thể, nàng tình nguyện đối mặt với Hạ Vệ Thần cay nghiệt vô tình, cũng không muốn đối mặt với hắn đầy dịu dàng ôn hòa, hắn như vậy, không biết vì sao làm lòng nàng sợ hãi, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Một bàn tay ráp nhưng dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt nàng, hắn ôm nàng vào trong lòng, lau nước trên má nàng, nhìn dung nhan tuyệt mỹ, cái mũi cao thẳng, hàng mi dài cong vút, bỗng hắn cảm thấy mình chưa nhìn đủ, cho dù bây giờ cả người nàng ướt đẫm, nàng cũng xinh đẹp đến vậy, xinh đẹp tới mức khiến người ta thất hồn lạc phách.
Cảm giác người nàng khẽ run lên, hắn cởi áo dài choàng lên người nàng, Diệp Vân Sơ thấy động tác của hắn, theo bản năng bắt đầu vùng vẫy, đẩy hắn ra, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của hắn vang lên bên tai:
- Sơ nhi, đừng cử động, một lúc thôi…
Giọng nói của hắn giống như mang theo ma lực vô hạn, làm cho động tác vùng vẫy của nàng trong nháy mắt trở nên cứng đờ, chua xót đau lòng lại tràn ngập từ tận đáy lòng, rất lâu vẫn không thể tiêu tan, nam nhân kiêu ngạo không ai bì nổi này chưa từng tầm thường như thế? Lúc này, hắn đối với nàng có thể nói là vô cùng cầu xin…
Diệp Vân Sơ không phản ứng, không phải nàng không muốn giãy giụa, mà nàng đã không còn sức nữa, sau một lúc nàng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thần trí dần dần trở nên mơ hồ, mấy ngày liên vất vả bôn ba, nàng đang mang thai nên đã mệt mỏi đến cực hạn, nàng không dư thừa hơi sức để kháng cự hắn.
Trong lúc vô cùng mệt mỏi, rốt cuộc Diệp Vân Sơ cũng ngủ thật say, trong mơ, nàng quên đi tất cả ưu sầu, nàng mơ thấy Đông Phương Ngưng, nhớ lại cái đêm nàng và Đông Phương Ngưng thành thân, chàng ôm nàng, lòng nàng tràn đầy hạnh phúc, tay vuốt ve mặt chàng, muốn nói chàng biết, rằng mình yêu chàng, rất yêu chàng, nhưng khi tay nàng chạm vào má Đông Phương Ngưng, đột nhiên gương mặt ấy đột nhiên thay đổi, biến thành một khuôn mặt tuấn mỹ khác, là mặt của Hạ Vệ Thần.
- Không, không được, Ngưng…
Nàng hoảng sợ hô to, bật tỉnh dậy, nàng vùng vẫy, đôi mắt ngạc nhiên nghi ngờ, đụng phải một đôi mắt sâu xa, nàng vẫn đang ở trong lòng Hạ Vệ Thần, mà lúc này hắn đang lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen kia đã tràn ngập đau đớn và không đành lòng.
Chạm phải đôi mắt đen kia, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy lòng trĩu xuống, như bị thứ gì đập mạnh, cảm giác không vững tâm, cảm giác chua xót khổ sở, nàng gần như theo bản năng quay sang chỗ khác, không dám nhìn hắn. Nàng giãy giụa, đẩy hắn ra, mà hắn cũng không ngăn cản, chỉ lặng lặng nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Dưới vực vô cùng yên tĩnh im ắng khiến bầu không khí càng thêm bất tiện, Diệp Vân Sơ càng rối ren, Hạ Vệ Thần giờ chỉ cảm thấy chua xót và đau lòng, hắn đau khổ nhìn nàng, trái tim như bị đóng băng, máu khắp người như đông lại.
Hắn muốn phẫn nộ, nhưng lại không tức giận nối, hắn muốn cất tiếng cười to, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, trong đầu hắn lại vọng lại tiếng hét vô ý thức ban nãy của nàng “Ngưng”! Nàng gọi tên Đông Phương Ngưng, thậm chí ngay cả trong giấc mơ, nàng cũng chỉ mơ thấy chàng…
Hai người cứ đờ người ra như vậy, không biết qua bao nhiêu lâu, đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến tiếng người, ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng hô to: