Hạ Vệ Thần ra lệnh một tiếng, Hạ Vệ Thần lập tức thả Thu Tứ ra, muốn giải Diệp Vân Sơ ra ngoài, nhưng đúng lúc này một tiếng quát chói tai lại vang lên:
-Khoan đã!
Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Hạ Vệ Lam và Hoàng hậu đồng thời đi đến.
-Mẫu hậu?
Hạ Vệ Thần nhìn thấy Hoàng hậu, trong lòng nao nao, mà lòng Diệp Vân Tuyết thì trĩu nặng xuống.
Sau khi mọi người hành lễ xong, Hoàng hậu mới từ từ hỏi:
-Có chuyện gì xảy ra đây? Thần nhi, sao con lại nóng giận đến như thế?
Vẻ mặt Hạ Vệ Thần trở nên vô cùng mất tự nhiên, Vương phi của hắn mang thai, đứa trẻ này lại chẳng phải của hắn, việc này đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục không cách nào hình dung, giờ nghe Hoàng hậu hỏi, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Diệp Vân Tuyết đã nhanh nhảu nói:
-Hoàng hậu nương nương, là Vân Sơ mang thai, nhưng đứa con không phải của điện hạ….
-Nô tỳ không dám nói lung tung, nếu Hoàng hậu nương nương không tin có thể hỏi Vân Sơ xem, đứa trẻ trong bụng nàng thái y chẩn đoán là hơn bốn tháng, nhưng nàng và điện hạ thành thân nhiều lắm cũng chỉ hơn ba tháng thôi….
-Đủ rồi! Ngươi câm mồm cho Bản cung!
Sắc mặt Hoàng hậu khó coi đến cực điểm, bà quát Diệp Vân Tuyết, sau đó mới thong thả nhẹ giọng hỏi Diệp Vân Sơ:
-Vân Sơ, những điều gì mà nó nói là sự thật à? Con không phải sợ, có chuyện gì thì cứ nói ra, Bản cung làm chủ cho con.
Đối với Diệp Vân Sơ, người con dâu này, từ sau lần đó, ấn tượng của Hoàng hậu với nàng vô cùng tốt, lần đầu tiên gặp đã thích nàng rồi, hơn nữa, Diệp Vân Sơ còn lấy đại cục làm trọng, một lòng muốn tác thành, việc này trong hoàng gia là cực kỳ hiếm gặp. Ngược lại, bà đối với Diệp Vân Tuyết nũng nịu yếu ớt lại chẳng có chút ấn tượng tốt nào.
Thấy sắc mặt Hoàng hậu dịu đi, cũng không có ý trách mình, lòng Diệp Vân Sơ đau xót, nàng cắn môi, đau khổ gật gật đầu. Nàng rất muốn phủ nhận, nhưng lời Thái y nói đều là sự thật, sự thật này bất luận nàng có che giấu thế nào cũng không được. Chuyện đã tới nước này, trừ việc thừa nhận ra, nàng có thể nói gì?
Thấy Diệp Vân Sơ thừa nhận, Hoàng hậu như đau xót, bà không thể tinđược, nữ tử lanh lợi như thế lại làm chuyện như vậy, nhưng giờ Diệp Vân Sơ đã thừa nhận, bà không thể không tin. Một lúc lâu sau, bà mới thở dài, nói:
-Vân Sơ, con, sao con có thể làm ra chuyện như thế?
Diệp Vân Tuyết thấy Diệp Vân Sơ thừa nhận, trong lòng nhất thời cảm thấy đắc ý, nàng ta vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, nói:
-Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nói vậy có đúng không? Tỷ ấy thành thân với điện hạ nhiều lắm cũng chỉ hơn ba tháng, mà thai nhi đã bốn tháng rồi?
-Con ác phụ này, ngươi câm mồm cho ta! Nhất định là ngươi hãm hại Nhị hoàng tẩu, đúng không? Là ngươi, ngươi bày ra cạm bẫy, muốn đẩy Nhị hoàng tẩu vào chỗ chết, có phải hay không?
Sắc mặt Hạ Vệ Lam giận dữ, lạnh lùng nhìn Diệp Vân Tuyết, tức giận quát. Tin Diệp Vân Sơ mang thai khiến lòng hắn tức giận, hắn không thể tin được, nữ nhân hắn một lòng yêu lại mang thai đứa con của kẻ khác. Hắn không muốn tin sự thật này, chỉ muốn tin tất cả đều là âm mưu của Diệp Vân Tuyết.
Diệp Vân Sơ bị Hạ Vệ Lam mắng liền kinh sợ, nhất thời nước mắt rơi như mưa, khóc cãi:
-Không phải, không phải ta….
-Chính là ngươi, độc phụ này, ngươi đố kỵ với Nhị hoàng tẩy, nên ngươi hại nàng, chính là ngươi, tất cả đều do ngươi làm!
-Đủ rồi Tam hoàng đệ! Đệ còn định náo loạn tới khi nào?
Hạ Vệ Thần vốn không nói được lời nào đột nhiên gầm lên, giọng nói của hắn giống như sấm sét chấn động cả căn phòng.
Hạ Vệ Lam nao nao, cũng nói lại rất nhanh:
-Nhị hoàng huynh, huynh đừng để bị ác phụ này mê hoặc, Nhị hoàng tẩu trong sạch.
Hắn vẫn không muốn tin Diệp Vân Sơ đã mang thai.
-Nàng có trong sạch hay không, ta biết rõ hơn đệ nhiều!
Sắc mặt Hạ Vệ Thần xanh mét, ngay trong đêm tân hôn Diệp Vân Sơ đã không phải là xử nữ, lòng hắn hiểu được, nguyên nhân là vì thế, nên hắn càng tức giận:
-Đệ hồ nháo ở đây, ý chê ta dọa người không dám quăng có phải không? Đệ còn náo loạn tới khi nào?
Nói xong, Hạ Vệ Thần lại chuyển hướng sang Diệp Vân Sơ, tức giận nói:
-Kéo xuống!
-Không được!
Hoàng hậu lên tiếng ngăn cản, nói:
-Lam nhi nói không phải không có lý, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, chuyện này nên điều tra rõ ràng rồi nói sau.
Hạ Vệ Thần cười lạnh, lạnh lùng vô tình nói:
-Điều tra rõ ràng? Mẫu hậu muốn nhi thần trở thành trò cười cho người trong thiên hạ sao? Diệp Vân Sơ là cái giống gì, trong lòng Bản Vương biết rõ!
(Đây là phút tự sướиɠ của editor, vì đang bức xúc nhiều chuyện nên bạn phải làm trò tự kỷ này cho bớt xì trét, không liên quan đến truyện:
Hoàng hậu: A, thằng này láo, mày dám xưng Bản Vương với bà à, bà lại vả cho mày gãy răng bây giờ, con cái mất dạy….
Thần “đầu bò, nhũn não”: Á, sao mẹ đánh con, cho con vênh mặt tý không được à? Mẹ đúng là “vũ mẫu”.
Hoàng hậu: A thằng này, mày càng lớn càng mất nết, dám nói mẹ mày là vũ mẫu à, đường đường là Hoàng hậu mà phải nhảy múa sao, bay đâu, tát vỡ mặt thằng con bất hiếu này cho ta….
Thần “đầu bò, nhũn não”: A con đã bị nhũn não rồi mẹ còn đánh vào mặt con, vậy sau này mặt con thành cái bánh đa ngâm nước à….. Á á….
Tuyết thần kinh: [Há mồm, mắt trợn ngược ra sau đầu]
Những người khác: Hình như đây là cảnh mẹ ngược con thì phải…. =.=|||)
Nói xong Hạ Vệ Thần chuyển ánh mắt về phía Diệp Vân Sơ, thấy nàng vẫn như trước không nói một lời, chỉ lẳng lặng nghe lẳng lặng nhìn, vẻ mặt lạnh như thể chẳng có gì liên quan đến mình.
Đôi mắt đen và sâu của hắn đầy sự giận dữ, có vài phần tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng:
-Giải nữ nhân này xuống địa lao, chờ điều tra rõ!
Trong lòng hắn oán hận, muốn vội vã rời khỏi hắn sao? Hắn cố tình không cho nàng được thỏa nguyện, kẻ khiến hắn chịu nhục, hắn tuyệt đối sẽ hoàn trả gấp bội, tuyệt đối là thế! Ả muốn chết, được, vậy phải chịu đủ tra tấn của hắn đã!
Thu Tứ quỳ gối một bên nghe vậy lại chấn động, với sức khỏe của công chúa sao có thể chịu được cảnh ngục tù, nàng ấy không khói run run, dập đầu mạnh với Hạ Vệ Thần, đau khổ cầu xin:
-Điện hạ minh xét, công chúa luôn giữ mình trong sạch, nếu không phải lần đó ở An….
-Con tiện tỳ này, ngươi im miệng cho ta!
Diệp Vân Tuyết nghe Thu Tứ nói xong, trong lòng bỗng hoảng sợ, lớn tiếng quát tháo. Mặt nàng ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nói với Hạ Vệ Thần:
-Điện hạ, xin chàng đừng truy cứu Vân Sơ nữa, đừng để dèm pha ở An Khánh thiếp.
-Thu Tứ, ngươi có gì cứ nói ra, không cần để ý tới độc phụ này, có Bản Vương làm chủ cho ngươi!
Hạ Vệ Lam tất nhiên biết Thu Tứ muốn nói gì, kỳ thật trong lòng hắn cũng không muốn để Hạ Vệ Thần biết chân tướng, nhưng để Diệp Vân Sơ chịu khổ, chịu tra tấn, hắn không đành lòng.
-Điện hạ, không thể! Tuyết nhi cầu xin chàng, đừng nhắc lại chuyện cũ, Phụ hoàng thiếp đã không còn, thiếp thật sự không muốn ông ở trên trời có linh thiêng không thể an bình….
Diệp Vân Tuyết vội vàng túm chặt lấy một góc áo của Hạ Vệ Thần, khóc không thành tiếng, cực kỳ bi thương. Dừng một chút, nàng ta bất đắc dĩ khóc nói:
-Kỳ thật lời đồn đại ở bên ngoài về hậu cung An Khánh là có thật….
Diệp Vân Tuyết chậm rãi nhắm lại hai mắt, giống như vô cùng đau buồn bi thương, nghẹn ngào nói: