Diệp Vân Sơ vốn tưởng rằng lần này Hạ Vệ Thần lấy việc của Tình thiếp thị để làm khó nàng, cũng không ngờ Hạ Vệ Thần lại cười lạnh, nói:
-Được, chuyện này Bản Vương tạm thời không truy cứu, vì sự tồn tại của ngươi mà đại thần trong triều đều phản bội chuyện Bản Vương và Tuyết nhi thành thân, giờ Bản Vương nên xử lý ngươi như thế nào?
Hạ Vệ Thần nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn Diệp Vân Sơ đầy hung ác.
Hắn hao hết tâm tư, thầm nghĩ sẽ chính thức lấy Tuyết nhi qua cửa, cho nàng một hôn lễ chính thất, chẳng ngờ, vì nữ nhân này, đại thần trong triều đều nói hắn không thể lấy chính thất một cách bừa bãi, phản đối lễ nạp chính phi của hắn và Tuyết nhi, làm hắn phẫn nộ nhất là, ngay cả Phụ hoàng cũng đứng về phía đám đại thần ấy, chậm chạp không chịu đồng ý để hắn lấy Tuyết nhi. Trong lòng hắn buồn bực tới cực điểm, vị trí Vương phi này vốn là của Tuyết nhi, mà nay, ngay cả một nghi thức cũng không thể tổ chức được! Sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Vệ Thần càng thêm tức giận, hắn hung hãn nhìn Diệp Vân Sơ chằm chằm, đôi mắt thâm u lại thêm vài phần lạnh lẽo.
Chính là ả đàn bà trước mắt này, ả đoạt hết tất cả mọi thứ vốn thuộc về Tuyết nhi! Đều là do lỗi của ả, đáng hận nhất là đối với việc bị Phụ hoàng và các đại thần chỉ trích, hắn lại bất lực, giờ khắc này chỉ có thể lấy việc của Tình thiếp thị ra uy hiếp ả, khiến ả chủ động từ bỏ.
Hắn vốn tưởng rằng Diệp Vân Sơ sau khi nghe xong, sẽ vừa khóc vừa náo loạn, đau lòng không thôi, nhưng lại không ngờ, lời của hắn ngược lại khiến Diệp Vân Sơ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ thấy nàng cười nhẹ, nói:
-Điện hạ sớm đã có tính toán, cần gì phải hỏi lại Vân Sơ? Nếu điện hạ muốn Vân Sơ nhượng lại vị trí Vương phi này, cũng không phải việc khó.
Nói đên đây, Diệp Vân Sơ rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Hạ Vệ Thần tìm nàng, biết được ngọn nguồn sự việc, ngược lại, nàng lại cảm thấy yên tâm, đối với việc Hạ Vệ Thần muốn nàng nhượng lại vị trí Vương phi này, nàng sớm đã dự đoán được từ trước, huống hồ lúc trước người mà hắn hao hết tâm tư muốn lấy về bằng được là Diệp Vân Tuyết, giờ nàng cần gì phải cố gắng chiếm vị trí này của Diệp Vân Tuyết?
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Sơ lại cười khẽ, tiếp tục nói:
-Đối với vị trí Vương phi này, Vân Sơ thật sự không dám lưu luyến, tất nhiên sẽ thoái nhượng, nhưng….
Hạ Vệ Thần có chút không thể tin nhìn Diệp Vân Sơ chằm chằm, hắn không thể tưởng tượng được Diệp Vân Sơ lại đáp ứng nhanh đến vậy, thậm chí còn nhanh tới mức không đợi nổi để trả lại vị trí Vương phi này.
Không biết vì sao, khi thấy dáng vẻ lạnh nhạt này của nàng, hắn lại phiền lòng một cách khó hiểu, trong lòng lửa giận bốc từng cơn. Hắn không đợi nàng nói xong, mặt không chút thay đổi, hỏi:
-Vân Sơ chỉ xin điện hạ có thể bỏ Vân Sơ, để Vân Sơ rời đi!
Rời đi! Hạ Vệ Thần như bị sét đánh, lòng bị hai từ “rời đi” nhéo đau. Mắt của hắn híp thành một đường chỉ nhỏ, đôi mắt đen phun trào lửa giận hừng hực, hắn đứng lên, tới gần nàng, giọng nói lạnh lùng:
-Ngươi nói lại lần nữa xem?
-Nếu như điện hạ có thể đồng ý cho Vân Sơ rời đi, Vân Sơ liền thoái nhượng vị trí Vương phi này.
Nhìn gương mặt tuấn tú âm u của Hạ Vệ Thần, lòng Diệp Vân Sơ hơi căng thẳng, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh như trước, nói lại một lần nữa.
Giờ nàng muốn rời khỏi nơi này, tránh khỏi nguy hiểm nàng chưa thành thân mà đã có mang. Hạ Vệ Thần lại yêu Diệp Vân Tuyết sâu nặng đến thế, chắc hẳn sẽ không từ chối nàng.
Nhưng phản ứng của Hạ Vệ Thần cũng nằm ngoài dự liệu của nàng. Sau khi hắn nghe nàng nhắc lại xong, cả người giống như quả bom bị nứt nổ bùng dữ dội, bỗng nhiên hắn túm chặt tay nàng, hai mắt phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Rời đi? Diệp Vân Sơ, ngươi đặt Bản Vương ở chỗ nào? Điện phủ của Bản Vương há có thể cho ngươi tới liền tới, muốn đi là đi sao?
Diệp Vân Sơ bị hắn làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh hiểu rõ, nàng đã phạm một sai lầm, phải biết rằng Hạ Vệ Thần là kẻ cực kỳ kiêu ngạo, giờ nàng biểu hiện muốn rời khỏi đây một cách gấp gáp, mặc dù hắn căm ghét nàng, nhưng hành động này của nàng với hắn mà nói là một sự sỉ nhục! Như thế hỏi sao Hạ Vệ Thần có thể không giận?
Nghĩ thông suốt tất cả, Diệp Vân Sơ giải thích:
-Điện hạ hiểu lầm rồi, Vân Sơ rời đi chính là muốn để lại một nơi yên tĩnh cho điện hạ và công chúa Vân Tuyết. Điện hạ không thích Vân Sơ, Vân Sơ cũng tự biết được, nói thật, công chúa Vân Tuyết cũng chẳng ưa gì Vân Sơ, nếu đã như vậy, chi bằng điện hạ cho Vân Sơ rời khỏi đây, cũng đỡ ngày sau công chúa Vân Tuyết thấy Vân Sơ mà phải tức giận.
-Thật không?
Lửa giận trong mắt Hạ Vệ Thần như muốn hóa Diệp Vân Sơ thành tro tàn, hắn nghiến răng nghiến lợi:
-Vậy chẳng phải Bản Vương phải cảm tạ ngươi có ý tốt sao?
Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, bỗng nhiên ánh mắt hắn bị ánh sáng từ vòng tay trong suốt lấp lánh đeo trên cổ tay Diệp Vân Sơ hấp dẫn. Hắn định thần nhìn lại, cả người bị chấn động mạnh, phẫn nộ trong lòng giống như thủy triều ập tới, rốt cuộc khó có thể khống chế. Hắn dùng lực túm chặt tay nàng, từ giận quát:
-Hóa ra là ngươi! Ngày đó Đông Phương Ngưng xin Bản Vương tìm vòng tay giúp hắn, hóa ra nó ở đây! Người trong lòng hắn nhớ nhung dĩ nhiên là ngươi!
Trong lòng Diệp Vân Sơ kinh hoàng, nàng theo bản năng, chột dạ muốn giấu vòng tay đi, lúng túng sợ hãi nhìn Hạ Vệ Thần.
Đôi mắt trong như tỏa ra luồng ánh sáng lạnh lẽo, mơ hồ chứa sự lo sợ, đôi mắt này đã từng khiến Hạ Vệ Thần nằm mộng hàng đêm, giờ khắc này không ngờ lại xuất hiện một lần nữa trên gương mặt Diệp Vân Sơ, đôi mắt này với cặp mắt trong đầu hắn, càng giống hơn so với Tuyết nhi.
(Chậc, anh bị nhũn não bẩm sinh rồi!!!)
Nhìn đôi mắt sáng đang hoảng sợ này, Hạ Vệ Thần bỗng cảm thấy cả người khô nóng một cách khó hiểu. Ngực hắn như có một ngọn lửa dữ dội thiêu đốt, ngọn lửa e rằng không thể khống chế. Hắn bỗng nhiên dùng sức, dán chặt người nàng lên người mình, hôn một cách mãnh liệt.
Có lẽ là lòng tự trọng đã bi thương tới cực điểm, có lẽ là vì hắn kiêu ngạo, giờ khắc này hắn thầm nghĩ mình muốn chứng minh một điều, mặc dù hắn căm ghét nàng, chán ghét nàng, nàng cũng chỉ có thể là của hắn, vĩnh viễn không thể là của kẻ khác, bất luận là thể xác hay tinh thần cũng không thể!
Hôn một cách ngang ngược, hôn môi Diệp Vân Sơ điên cuồng, giống như đoạt lấy, giống như cắn cắn, hắn muốn lưu lại dấu vết của mình trên môi nàng, như muốn chứng minh hắn là phu quân của nàng, chứng minh rằng nàng chỉ có thể thuộc về hắn.
Đúng lúc này truyền đến đau đớn làm Diệp Vân Sơ phản kháng theo bản năng, nàng căm ghét sự đụng chạm của hắn, nàng muốn vùng vẫy đẩy hắn ra, nhưng nàng càng vùng vẫy, hắn càng ghì chặt nàng hơn, động tác cũng càng thêm thô bạo.
Giãy giụa trong vô vọng, Diệp Vân Sơ tuyệt vong nhắm mắt lại, nàng không hề phản kháng, cũng chẳng có phản ứng nào, giống như đêm đó bị tên côn đồ kia cướp đoạt, về sau, nàng giống như rối gỗ mất đi linh hồn, không hề có cảm giác, mặc người chém giết.
Có lẽ là Diệp Vân Sơ thuận theo khiến Hạ Vệ Thần cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, hắn buông nàng ra rất nhanh, đẩy mạnh nàng sang một bên, giọng nói lạnh lùng:
-Muốn rời đi với tình lang của ngươi để cùng bay nhảy phải không? Được! Bản Vương tác thành cho ngươi! Sau đại hôn của Bản Vương và Tuyết nhi, Bản Vương liền thả ngươi đi! Nhưng ngươi phải trở thành người chứng hôn cho Bản Vương và Tuyết nhi!
Diệp Vân Sơ khó khăn ngã ngồi trên mặt đất, đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Hạ Vệ Thần, nàng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trầm mặc không nói gì.
Chứng hôn sao? Hạ Vệ Thần muốn dùng thủ đoạn như thế để làm nhục nàng! Nàng ngồi trên vị chí chính phi, lại trở thành kẻ chứng hôn cho phu quân mình đi lấy chính phi khác! Ha ha, chuyện này vớ vẩn tới mức nào, buồn cười tới mức nào! Đây là thủ đoạn Hạ Vệ Thần khiến nàng phải chịu nhục nhã, hắn muốn nàng bị người trong thiên hạ nhạo báng đây mà!