Chưởng môn các phải sở dĩ tụ tập như thế, đều bởi vì đã từng hướng Phong Vân Liệt đặt bảo kiếm. Vì vậy Thẩm Thiên Lăng trước phái người tìm ra sổ sách của Bái Kiếm Sơn Trang, dựa theo số lượng đăng kí lúc trước mà nhất nhất trả lại bạc cho mọi người, ngân lượng còn lại tạm thời cất vào trong khố phòng, lưu lại ngày sau sử dụng.
Sau khi bạc lấy đến tay, chưởng môn các phái đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao không phải môn phái nào cũng có tiền như Truy Ảnh Cung, số chi phí này cũng không tính là số nhỏ, có thể thu hồi tự nhiên là tốt nhất.
Đem tất cả hạ nhân trong sơn trang thẩm vấn qua, mới phát hiện kỳ thật đại đa số người đều không biết đến chuyện người rối, chú kiếm diêu phía Nam là cấm địa của Bái Kiếm Sơn Trang, ngày thường chỉ có số ít người có thể đi vào, những người hầu nha hoàn còn lại chỉ cần đến gần một chút cũng sẽ bị quát mắng. Mà tâm phúc cùa Phong Vân Liệt – quản gia Phong Trúc, tất nhiên là người biết được nội tình nhiều nhất, đáng tiếc ông biết rõ mình đã làm ra chuyện đuối lý không còn đường sống, cho nên ngay lúc vừa bị giam vào đại lao, đã cắn lưỡi tự sát.
“Thiện ác luôn sẽ có quả báo.” Nhìn ám vệ nâng thân thể ông rời đi, Thẩm Thiên Lăng thở dài nói, “Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước còn gì phải làm.”
“Đường là do lúc trước tự mình chọn, hiện tại cần phải gánh vác hậu quả.” Diệp Cẩn quay người, “Trở về đi, lười nhìn mấy thứ này.”
“Muốn đến tiền thính xem thử không?” Thẩm Thiên Lăng đi theo phía sau y, “Mọi người đang nghị sự.”
“Sao ngươi đột nhiên có hứng thú với việc này?” Diệp Cẩn trong mắt khó hiểu, nhất đám chưởng môn giang hồ nháo đến ầm ầm ĩ ĩ, có cái gì đáng xem .
Thẩm Thiên Lăng cào cào mũi.
“Công tử không phải đối với chuyện trong giang hồ cảm thấy hứng thú.” Ám vệ đúng lúc giải thích, “Chỉ là muốn đi gặp cung chủ mà thôi.” Trọn một ngày không gặp rồi, nhất định thập phần tưởng niệm, phu nhân nhà ta quả thực si tình.
Diệp Cẩn khinh bỉ, “Ngươi điểm ấy thật không có tiền đồ.”
Thẩm Thiên Lăng cả giận nói, “Ngươi giữa trưa còn giúp đại ca nấu —— ”
“Ta không có!” Diệp Cẩn ngạo kiều giận dữ, xoay người thi thi nhiên nhiên trở về phòng.
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng bắt kịp, tẩu tử của y thật là dối trá a.
Trong tiểu viện, Hoàng Đại Tiên đang giúp Tiểu Phượng Hoàng trộn cơm, Mộ Hàn Dạ ở một bên thâm tình nói, “A Hoàng tương lai nhất định cũng có thể giúp ta sinh một con.”
Tay Hoàng Đại Tiên run lên, cái bát thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
“Thu!” Tiểu Phượng Hoàng nhất thời mở to hai mắt, cực kì lo lắng!
May mắn Hoàng Đại Tiên ổn định đúng lúc.
Mao Cầu nhẹ nhàng thở ra, nâng đầu dùng sức thu thu —— đói.
Hoàng Đại Tiên đem bát đặt lên bàn, Mao Cầu lập tức nhảy lên bắt đầu thành thật ăn, căn bản không cần người hống, thật là phi thường ngoan ngoãn.
“Đói.” Bụng Hoàng Đại Tiên xác thực có chút thầm thì kêu.
Mộ Hàn Dạ lập tức nắm chặt cơ hội tà mị nói, “Bổn vương nhất định sẽ đem hết toàn lực uy no ngươi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Thẩm Thiên Lăng: …
Diệp Cẩn: …
“Ha ha chúng ta đi trước .” Thẩm tiểu thụ lôi kéo tẩu tử y rời đi.
“Không được a!” Hoàng Đại Tiên nhanh chóng bám vào y, thật vất vả mới chờ được cứu tinh đến a, “Không thì cùng nhau ăn cơm?”
Mộ Hàn Dạ bất mãn nói, “Bổn vương chỉ muốn uy một mình A Hoàng.”
Thẩm Thiên Lăng bị chấn động đến giận sôi lên, y vốn tưởng rằng Tần Thiếu Vũ đã có đủ loại sở thích quái dị rồi, ai ngờ núi này cao còn có núi kia cao hơn, thế nhưng còn có người so với hắn càng thêm không biết xấu hổ.
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ còn đang thâm tình kêu gọi.
Diệp Cẩn không thể nhịn được nữa, mang theo Hoàng Đại Tiên cùng Thẩm Thiên Lăng ra sân.
Biết trước không nên đáp ứng việc đến ở cái Bái Kiếm Sơn Trang kỳ lạ này a!
“Vẫn là ngươi tốt hơn.” Trong tiểu viện nháy mắt trống rỗng, Mộ Hàn Dạ chọt chọt đầu Mao Cầu.
Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Mao Cầu đối với hắn rất có hảo cảm, bởi vậy khẳng khái mở ra đôi cánh ngắn, trong đôi mắt như hạt đậu đên tràn ngập ý tứ “Nếu ngươi muốn sờ sờ thì ta đây sẽ không cự tuyệt nhưng không thể sờ sờ quá lâu bởi vì ta còn muốn ăn cơm”.
Mộ Hàn Dạ cào cào nó, “Thật muốn đem ngươi mang về đại mạc.”
“Ta đây liền cùng ngươi liều mạng.” Tần Thiếu Vũ từ cửa đi vào.
“Thu!” Mao Cầu thân thiết bổ nhào vào trong lòng cha nó.
“Chỉ nói mà thôi.” Mộ Hàn Dạ cười nói, “Trên đời này sợ không ai dám cướp thứ mà Thẩm công tử thích.”
“Hộp gỗ kia đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi, hai ngày nay vội vàng xử lý chuyện Bái Kiếm Sơn Trang, cũng chưa kịp nhìn rõ ràng.
Mộ Hàn Dạ từ trong phòng lấy ra, “Tần huynh đại khái phải thất vọng rồi, ta đã lăn qua lăn lại nhìn mấy chục lần, thứ này xác thực là một hộp gỗ thông thường.”
Tần Thiếu Vũ ôm Mao Cầu đi vào.
“Thu!” Tiểu Phượng Hoàng thực không hài lòng, dùng sức nhảy nhót chui ra —— cứng quá, một chút cũng không thoải mái.
“Xem ra bên trong thật sự không có gì.” Tần Thiếu Vũ bắn bắn lên đầu Mao Cầu, “Bằng không nó sẽ không một chút phản ứng cũng không có.”
Không sai! Ám vệ tập thể gật đầu, thiếu cung chủ nhà ta ngay cả hạt châu nằm dưới mười hai lớp chăn cũng có thể tìm ra đó, thập phần cơ trí, cho nên cung chủ căn bản không thể tàng trữ tiền riêng.
“Còn có bản lĩnh này?” Mộ Hàn Dạ bật cười, đem Tiểu Phượng Hoàng ôm lại đặt vào hộp, đặc biệt hèn hạ.
“Thu! ! !” Mao Cầu càng thêm mất hứng , sau khi nhảy ra lại thấy Mộ Hàn Dạ có xu thế muốn ôm lại lần thứ ba, vì thế đơn giản nâng lên tiểu trảo trảo, dùng sức giẫm lên hộp một cái.
Hộp gỗ rầm một tiếng tứ phân ngũ liệt, biến thành một đống vụn gỗ.
Mao Cầu khí phách hôi hổi ngồi xổm trong đống phế tích, phi thường bỉ nghễ thương sinh.
Tất cả mọi người ở đây đều có chút trầm mặc.
“Cái này hay nha, nhìn được rõ ràng hơn.” Mộ Hàn Dạ bỗng bật cười, “Xác thực chỉ là một đống gỗ.”
“Thời khắc nguy cấp, Phong Vân Liệt vì sao phải đi lấy một chiếc hộp gỗ trống không?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
“Nói không chừng hắn đã sớm phát hiện có quỷ.” Mộ Hàn Dạ ở một bên nói.
“Không có khả năng.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Nếu hắn sớm phát hiện, lúc Thiếu Vũ dẫn người đi vào sơn trang thì chỉ cần giả vờ không biết chuyện gì là được, cần chi phải chạy tới lấy một chiếc hộp không, càng đừng nói đến trước đó, Bái Kiếm Sơn Trang hết ngày này đến ngày khác luôn chuyên tâm đúc kiếm, muốn nhanh chóng giao hàng.”
“Ngày đó khi Phong Vân Liệt nhìn thấy hộp rỗng, vẫn không biểu hiện ra bất cứ kinh ngạc nào.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có tám chín phần, hắn đã sớm biết trong chiếc hộp là rỗng.”
“Càng nói càng choáng.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Cộng toàn bộ những chuyện trong Thất Tuyết quốc lại, cũng không phức tạp bằng một chuyện này.”
“Phong Vân Liệt từ sau khi tỉnh dậy, liền không nói một lời. xem ra là định cắn chặt răng chống đỡ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hắn cùng với Phong Trúc giống nhau, biết bản thân khó thoát khỏi cái chết, chỉ sợ rất khó phối hợp nói ra chân tướng.”
“Tại hạ rất am hiểu nghiêm hình bức cung.” Mộ Hàn Dạ xung phong nhận việc.
Tần Thiếu Vũ nói, “Truy Ảnh Cung so với ngươi càng am hiểu.”
“Am hiểu cái gì?” Thẩm Thiên Lăng vốn dĩ trở về hỏi xem bọn hắn có muốn ăn cơm hay không, sau khi nghe được thì thuận miệng hỏi một câu.
Tần Thiếu Vũ đạm cười nói, “Chúng ta đang thảo luận làm sao để dung yêu thương cảm hóa Phong Vân Liệt.”
Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “Tần huynh quả nhiên có lòng nhân hậu.”
“Mộ huynh cũng không ít hơn bao nhiêu.” Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói, “Quá khen.”
“Loại người này còn cần dùng yêu thương cảm hóa cái gì, hại nhiều dân chúng như vậy.” Thẩm Thiên Lăng cả giận nói, “Trừ bỏ mấy người trở thành con rối, đến nay còn có hai ba mươi người sinh tử không rõ, chết mười lần cũng không quá đáng.”
“Lăng nhi nói đúng.” Tần Thiếu Vũ rất biết nghe lời nói, “Chúng ta điều chỉnh ý tưởng, hết thảy cần phải lấy dân chúng làm trọng.” Cho nên nói về chuyện nịnh nọt tức phụ, Tần cung chủ nếu đứng thứ hai, sợ là không ai đứng nhất.
Sau khi mọi người dùng qua cơm chiều, ám vệ báo lại nói có mấy nô bộc vì cầu bảo mệnh, đã chủ động thú nhận những chuyện mình biết.
Bái Kiếm Sơn Trang đời đời lấy kiếm mà sống, bởi vậy chú kiếm thuật cũng trở thành bí mật lớn nhất, tổ tiên Phong gia đời đời tự mình đúc kiếm, hàng năm chỉ đúc ra mười thanh tinh phẩm, giá mới có thể cao rồi lại càng cao, khiến toàn giang hồ khát khao theo đuổi. Mà đến thế hệ Phong Vân Liệt, lại cảm thấy tổ huấn cũng không cần phải tuân thủ nghiêm ngặt, huống chi rõ ràng đã có một đống lớn bạc trắng trước mắt, thật sự không có lý do gì không lấy, cho nên mới nghĩ đến việc dùng con rối đúc kiếm.
“Nhưng hắn từ đâu học được Nhiếp Hồn đại pháp?” Thẩm Thiên Lăng vẫn không hiểu, cũng không phải công phu tầm thường, muốn học thì phải tìm người dạy.
“Nhiếp Hồn đại pháp chỉ được gọi chung là tà công, trên thực tế thì nó còn phân ra rất nhiều loại.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ám cách trong thư phòng Phong Vân Liệt một quyển sách, nói về là kiếm khôi chi thuật (thuật biến người thành con rối đúc kiếm).”
“Là thứ gì?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Sơn trang này là tổ tiên Phong Vân Liệt xây dựng, khắp nơi đều là bảo kiếm, có thể hiểu được hắn đối với thứ này có bao nhiêu si mê.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mà như vậy hắn còn ngại không đủ, cho nên mới nghiên cứu ra bộ công phu tà môn này, khiến cho thân xác con người sau khi chết đi, vẫn có thể vì đúc kiếm mà sống lại.” Phía sau lưng Thẩm Thiên Lăng có chút phát lạnh.
“Bộ Kiếm khôi chi thuật vốn dĩ là truyền thụ cách làm thế nào để người chết đúc kiếm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dựa theo di huấn của Phong gia tổ tiên, mỗi một trang chủ đương nhiệm khi chết đi đều phải hóa thân thành kiếm khôi (con rối kiếm) đúc kiếm chín ngày, sau đó dấn thân vào lò luyện tán hồn tế kiếm.”
Thẩm Thiên Lăng bất giác run rẩy cả người, Diệp Cẩn trong lòng cũng có chút tê dại.
“Mặc dù có chút quá đáng, nhưng cũng xem như là chuyện nhà của Bái Kiếm Sơn Trang, người bên ngoài theo lý không nên nhúng tay.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ tiếc Phong Vân Liệt tham niệm quá nặng, không chỉ đem dân chúng vô tội luyện thành kiếm khôi cho hắn sử dụng, còn dùng nữ tử để tế kiếm, chuyện như bây giờ cũng là do hắn tự làm tự chịu.”
“Những dân chúng này còn có thể cứu không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Chỉ có thể tận lực.” Diệp Cẩn nói, “Thời gian có chút lâu, ta cũng không nắm chắc mười phần.”
“Những chuyện hiện tại đại khái đã được giải quyết xong, chỉ còn lại có một ít hậu tục.” Thẩm Thiên Phong nói, “Còn lại hai vấn đề, một là tung tích Huyền Hải Ngọc, hai là Phong Vân Liệt rốt cục có liên quan tới Chi Giác hay không.”
“Còn lại hai vấn đề, cũng là hai cái đau đầu nhất.” Diệp Cẩn nói, “Phong Vân Liệt hiện tại rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi nóng, nếu nghiêm hình bức cung, hắn đại khái sẽ chịu chết, chúng ta vẫn là dùng rổ múc nước (làm chuyện vô ích).”
“Ta rốt cục vẫn cảm thấy Huyền Hải Ngọc còn đang ở trong Bái Kiếm Sơn Trang.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không bằng điều tra lại một lần?”
“Cũng tốt.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Điều tra lại một lần, nếu vẫn không thu hoạch được gì, thì chỉ có thể tạm thời phong tỏa Bái Kiếm Sơn Trang trước, mang Phong Vân Liệt cùng đến Vương Thành.” Không tìm thứ đó, mang một người đi gặp Sở Uyên cũng tốt hơn so với đi tay không.
Ngày thứ hai, ám vệ quả nhiên lại tiến hành việc tìm tòi, cơ hồ ngay cả đất cũng muốn nhấc lên hết. Thẩm Thiên Lăng vẫn lưu lại thiên viện giúp Diệp Cẩn. Muốn chữa khỏi cho mấy chục người rối này, xác thực không phải một chuyện dễ dàng. Trong quá trình thi châm, thường sẽ có người ngồi dậy vô thức thét chói tai, sau đó lại nằm trở về. Thẩm Thiên Lăng lúc đầu còn có chút chấn kinh, sau thì cũng thành thói quen, thậm chí còn có thể giúp tẩu tử y đem người áp trở lại.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, phu nhân nhà ta sao có thể làm loại việc nặng nhọc này, quả thực khiến người đau lòng, phi thường muốn mạnh mẽ đem người tha đi.
“Thu.” Mao Cầu sau khi tỉnh ngủ cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế bính bính khiêu khiêu(nhảy nháy nhót nhót) chạy đến tìm Thẩm Thiên Lăng, kết quả vừa mới thấy được một xác kiếm khôi vùng dậy rống to, lông toàn thân nhất thời đều dựng đứng lên hết, kêu thu thu nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng —— bị dọa thảm rồi.
“Không có việc gì.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“… Thu.” Mao Cầu vô cùng suy yếu.
Có nghiêm trọng như vậy hay không. Thẩm Thiên Lăng nhu nhu nó, ôm ra tiểu viện đi tìm Tần Thiếu Vũ.
“Thu.” Mao Cầu run rẩy nâng lên một cái trảo trảo.
Thẩm Thiên Lăng an an ủi ủi nhéo nhéo.
Hai mắt Mao Cầu khẽ nhắm lại.
Thẩm Thiên Lăng chủ động uy nó một miếng thịt bò.
Mao Cầu lại triển khai hai cánh.
Chưa xong a… Thẩm Thiên Lăng vừa bực mình vừa buồn cười, ôm nó ném lên trời, ném cao a cao.
Kết quả bởi vì trước đó không có quan sát hoàn cảnh, dẫn đến Mao Cầu bị một nhánh cây đụng một cái, lệch khỏi phương hướng quỹ đạo bay về phía trước.
Thẩm Thiên Lăng giơ hai tay, trơ mắt xem con y “đông” một tiếng rớt trên mặt đất.
“… Thu.” Tim Mao Cầu như vỡ nát.
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng ôm nó lại, rõ ràng đã học được cách bay rồi, vì sao cứ còn té ngã, cũng phải phi phi lên được một chút chứ a.
“Thu.” Biểu tình Mao Cầu khốn khổ ai oán.
Thẩm Thiên Lăng tự biết đuối lý, ôm nó vừa chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy hình như xung quanh có chút thanh âm, vì thế nhíu mày ngồi lên mặt đất.
Vài ám vệ phụ trách bảo vệ y hai mặt nhìn nhau, không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Thẩm Thiên Lăng vẫy tay gọi bọn hắn lại.
“Công tử.” Ám vệ đi đến, “Có chuyện gì?”
“Dưới đất hình như có động tĩnh.” Thẩm Thiên Lăng thanh âm rất thấp.
Mao Cầu cũng giương miệng, vạn phần thần bí “Thu” một tiếng, bắt chước như nương nó.
Ám vệ cúi người áp lên mặt đất, quả nhiên liền nghe được dưới đất truyền đến một trận thanh âm đinh đinh loảng xoảng loảng xoảng.
“Có chứ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Thuộc hạ hộ tống công tử trở về trước.” Ám vệ thần sắc ngưng trọng, “Phía dưới có người.”
Khó thấy ám vệ nghiêm túc như thế, Thẩm Thiên Lăng cũng khẩn trương lên, Mao Cầu dùng cái cánh ngắn che hai mắt, tỏ vẻ bản thân cũng thập phần suy yếu —— cho nên mới nói, không hổ là do ảnh đế sinh ra, trời sinh có kỹ thật diễn xuất hơn người.
“Có người?” Tần Thiếu Vũ sau khi nghe nói, cũng kinh ngạc một chút.
“Vâng.” Ám vệ nói, “Mấy ngày hôm trước khi điều tra thì không nghe thấy, hôm nay là công tử đi ngang qua khi mới ngẫu nhiên phát hiện.”
“Đại khái là nước cờ cuối cùng của Phong Vân Liệt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trước đi nhìn kỹ hãy nói.”
Vài con quạ đen đứng ở trên cành khô, sau khi nhìn thấy mọi người tới, phân phân triển khai hai cánh bay đi, lưu lại một xuyến tiếng kêu khàn khàn.
“Lăng nhi sao lại đến nơi này?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Thuộc hạ biết sai.” Thanh âm ám vệ rất thấp, “Thấy công tử cùng Tiểu Phượng Hoàng chơi đến cao hứng, thuộc hạ cũng không xuất hiện nhắc nhở.”
“Loại chuyện này, không được phát sinh lần thứ hai.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
“Vâng.” Ám vệ nhất tề lĩnh mệnh. Thẩm Thiên Phong thở dài nói, “Ngươi cũng không cần sủng như vậy.”
“Giang hồ hiểm ác, ta sẽ không để hắn một mình đi đến bất cứ nơi xa lạ nào.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đây không gọi là sủng, gọi là đương nhiên.” (Ta thích câu này, là đương nhiên, là chuyện vốn dĩ phải làm ♥~)
Mộ Hàn Dạ gật đầu, thâm tình chân thành nói, “Không sai, ta đối với A Hoàng cũng như thế.”
Hoàng Đại Tiên có tai như điếc.
Mộ Hàn Dạ thất vọng thở dài.
“Chính là nơi này.” Ám vệ lấy lên cành khô lá héo đặt làm dấu trên mặt đất.
Tần Thiếu Vũ ngồi trên mặt đất nghe một lát, nhưng không cảm thấy có gì khác thường.
“Vừa rồi xác thực có thanh âm.” Ám vệ nói, “Hơn nữa động tĩnh không nhỏ, bằng không công tử cũng sẽ không nghe được.”
“Trừ bỏ huyệt động dưới đất giam giữ kiếm khôi, dưới lòng đất của Bái Kiếm Sơn Trang hẳn còn có một ám thất.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ là không biết cửa vào ở đâu.”
“Vốn định để chưởng môn các phái đi trước, hiện tại xem ra vẫn phải lưu lại một chút.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mặc dù không giúp được chuyện gì, nhưng lưu lại chung quanh sơn trang trông coi cũng tốt, để ngừa có ám đạo thông ra ngoài núi.”
Ám vệ lại nói, “Vừa rồi thuộc hạ nghe tiếng vang, hình như là đang đúc kiếm.”
“Đã đến nước này mà còn đúc kiếm?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất là người phía dưới biết Phong Vân Liệt xảy ra chuyện, muốn đúc một thanh binh khí tốt ra ngoài cứu người; thứ hai bọn họ bị ngăn cách, căn bản không biết Bái Kiếm Sơn Trang đã xảy ra chuyện, cho nên vận đúc kiếm như bình thường.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dựa theo bản tính của Phong Vân Liệt, ta đoán là loại thứ nhất.”
“Chỉ sợ lại là kiếm khôi.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Vô luận như thế nào, trước tìm ra cửa vào mật thất rồi nói. Đối với bên ngoài cũng không cần nói có phát hiện mới, bảo đệ tử các phái lưu ý người lạ, sau đó ở xung quanh Bái Kiếm Sơn Trang đào ra một đường hầm sâu, thử xem có thể tìm thấy mật đạo hay không.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, phân phó ám vệ đi xử lí việc này trước.
“Những người còn lại dùng hết tất cả biện pháp để tìm cửa vào ám đạo.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ có một yêu cầu, cần phải không đả thảo kinh xà.” Dù sao người dưới đất còn không biết là ai, tự nhiên là đánh hắn càng trở tay không kịp càng tốt.
Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ lại ngồi trên mặt đất lắng nghe một hồi, vẫn không có một tia động tĩnh.
“Có thể do Lăng nhi nghe lầm hay không?” Thẩm Thiên Phong nói.
Tần Thiếu Vũ đứng lên, nghiêm mặt khiển trách, “Lăng nhi vĩnh viễn cũng không sai.”
Thẩm Thiên Phong đầu ong ong vang, ngươi cũng không cần nói đến mức đó.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Sao ngươi lại tới đây.” Tần Thiếu Vũ làm ra một bộ biểu tình “Vừa rồi ta hoàn toàn là thật tâm nói ra.”.
“Không yên lòng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Thế nào ?”
“Xác thực có thanh âm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá cửa vào có chút khó tìm, chỉ có thể tận lực.”
“Người dưới đất hẳn là bị ngăn cách, cho nên tới bây giờ mới còn đúc kiếm.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đúc kiếm xong thì phải đem ra ngoài bán, cho dù chúng ta tìm không thấy cửa vào, đợi quá mấy ngày nữa, bọn họ đại khái cũng sẽ tự mình xuất hiện.”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy, vừa mới chuẩn bị nói “Nếu người đúc kiếm là kiếm khôi, thì vĩnh viễn chỉ biết chờ chủ nhân đi xuống lấy kiếm, căn bản không có khả năng tự mình đưa lên”, đáng tiếc vừa há miệng còn chưa kịp phát ra thanh âm, Tần Thiếu Vũ đã ôn nhu nói, “Lăng nhi thật thông minh.”
Thẩm Thiên Phong đành phải câm miệng.
“Đi thôi, đi về trước.” Tần Thiếu Vũ thản nhiên kéo tay y trở về, “Chuyện có lớn bằng trời, cũng phải ăn cơn nước xong rồi mới nói.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng rất là nhu thuận.
Nhìn bóng dáng hai người dần dần đi xa, Thẩm Thiên Phong lắc đầu, xoay người tiếp tục đến thư phòng xử lý sự vụ. Mộ Hàn Dạ ở lại còn đang nắm chặt tay Hoàng Đại Tiên, học theo thâm tình nói, “A Hoàng, buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Ngươi có thể đổi xưng hô khác với ta không?” Hoàng Đại Tiên biểu tình thực khốn khổ.
“Hảo.” Mộ Hàn Dạ cao hứng phấn chấn, “Vương hậu.”
Hoàng Đại Tiên khổ bức nói, “Còn không bằng A Hoàng.”
“Phu nhân thật là khó chiều.” Mộ Hàn Dạ thầm oán.
“Cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Hoàng Đại Tiên như trước không chấp nhận.
“Hoàng hậu? Ái khanh? Nương tử? Nội nhân? Chuyết Kinh (bà xã)?” Mộ Hàn Dạ triển lãm đầy đủ bản lĩnh tiếng Hàn của mình, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Mẹ của con ta.”
Hoàng Đại Tiên lao tâm lao lực quá độ nói, “Quên đi, coi như ta chưa nói.”
“Không được, nói chính là nói, sao có thể xem như chưa nói?” Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt nói, “Tựa như ngày đó khi ở Thất Tuyệt cung, Tiểu Viễn từng chính miệng nói qua muốn cho bổn vương thưởng cúc, nhất định không thể quên.”
Hoàng Đại Tiên hồn phi thiên ngoại nói, “Ta lúc nào nói qua loại ngôn ngữ vô sỉ này?”
“Sao lại chưa nói qua.” Mộ Hàn Dạ dùng ánh mắt phụ lòng nhìn hắn, “Ngày ấy trên đại mạc xuất hiện ảo ảnh của một đồng hoa rộng lớn, Tiểu Viễn từng tự mình đồng ý muốn bồi bổn vương ngắm hoa.”
Hoàng Đại Tiên suy nghĩ lại một hồi, mới rốt cục nhớ ra là chuyện gì, vì thế lệ rơi đầy mặt nói, “Ta nói là hoa cúc thật sự.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu nói, “Tất nhiên là thật rồi, không thì cũng không dùng được.”
Hoàng Đại Tiên sống không bằng chết, :Mắt ngươi đang nhìn ở đâu.”
Mộ Hàn Dạ vô cùng tiếc nuối, đem tầm mắt dời về trên mặt hắn, “Tiểu Viễn vẫn không chịu để bổn vương thưởng một chút sao?”
“Nằm mơ.” Hoàng Đại Tiên nghiến răng nghiến lợi.
“Ta đây liền tiếp tục gọi ngươi là A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nắm chặt quyền đầu, thập phần ngây thơ.
Hoàng Đại Tiên lao tâm lao lực quá độ, xoay người chậm rãi đi trở về.
“Liếc mắt một cái cũng không được?” Mộ Hàn Dạ kề sát hắn.
Hoàng Đại Tiên chạy như thỏ.
Mộ Hàn Dạ kinh hỉ nói, “A Hoàng hiện tại đã nguyện ý cùng bổn vương chơi trò đuổi bắt?”
Hoàng Đại Tiên đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất.
Mộ Hàn Dạ đem người ôm vào trong lòng một phen, biểu tình nhìn như thật cao hứng, “Bắt được rồi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Ai có thể nói cho hắn biết, người này rốt cục còn có thuốc chữa hay không.
So sánh với Mộ Hàn Dạ không có việc gì làm mà nói, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong bận rộn hơn nhiều, Bái Kiếm Sơn Trang lớn cỡ nào, bất cứ chỗ nào cũng có khả năng đang ẩn giấu cửa vào, mà nếu không phải chuyện đã đến nước bất đắc dĩ, Tần Thiếu Vũ kỳ thật muốn trực tiếp đào từ nơi phát ra âm thanh, dù sao bây giờ còn không thể xác định dưới đất rốt cục có phải là kiếm khôi hay không, nếu là người bình thường đúc kiếm, rất có khả năng sau khi nghe được động tĩnh, sẽ làm ra chuyện không thể lường trước được.
“Vẫn là không tìm được.” Đêm nay khi đi ngủ, Thẩm Thiên Lăng thở dài nói, “Cũng không biết phải kéo tới khi nào.”
“Sơn trang đã điều tra được một nửa, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếuthật sự tìm không thấy, cũng chỉ có thể đào từ nơi nghe thấy tiếng động, tóm lại mặc kệ thế nào, chúng ta chắc chắn sẽ biết được phía trước là cái gì.”
“Mặc kệ là ai, tóm lại nhất định đều không là tự nguyện.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trên đời này mặc dù có kiếm si giống như tổ tiên Phong gia, nhưng đa số đều là người bình thường, ta không tin sẽ có người nguyện ý vì đúc kiếm, mà bị ngăn cách dưới lòng đất không thấy được mặt trời.”
“Cho nên ta mới không muốn cường ngạnh tạc nổ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu phía dưới là dân chúng bị ức hiếp, cường công tất sẽ khiến bọn họ gặp nạn.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa cằm hắn, “May là có ngươi tới nơi này, không thì dân chúng trên dưới trấn này không biết còn phải chịu cực khổ bao lâu.”
“Ta thích nghe Lăng nhi khen ta.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ tay y, “Có mệt hơn cũng đáng.”
“Ta đây lại khen ngươi hai câu?” Thẩm Thiên Lăng bật cười.
“Hảo.” Tần cung chủ làm ra biểu tình tiểu bằng hữu trong nhà trẻ chờ lão sư khích lệ.
Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu.
Tần Thiếu Vũ: …
“Học của ngươi.” Thẩm Thiên Lăng lưu manh hề hề, ở trong chăn lung tung bắt một phen.
Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi —— càng ngày càng muốn mạng người a.