Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 35 - Võ Lâm Đại Hội!

Trước Sau

break
“Vậy hiện tại phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nếu sau trận chiến trên Vân Hải Thương Lãng Phong năm đó, Phong Ngạo Quyết thật sự đem thứ Chu vương muốn trở về Bái Kiếm Sơn Trang, vậy hiện tại Phong Vân Liệt hẳn sẽ rất cảm kích.” Tần Thiếu Vũ nói, “Muốn tra ra manh mối, chỉ sợ phải xuống tay từ trên người hắn.”

“Một con hồ ly dối trá, sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.

“Cũng phải thử một chút mới biết được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu thật sự không được, thì đành phải tìm cớ đi đến Bái Kiếm Sơn Trang.”

“Đi Bái Kiếm Sơn Trang?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, “Có thể khiến hắn nghi ngờ hay không?” Dù sao quan hệ lúc trước cũng không coi là tốt, nào có đạo lý lại vô duyên vô cớ chạy đến nhà người khác bao giờ.

“Nếu thật sự muốn tìm, thì cớ có rất nhiều.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.

“Tỷ như?” Thẩm Thiên Lăng truy vấn.

“Thẩm gia cùng Hoàng Thượng quan hệ thân cận, Thiên Phong lần này tiếp nhận chức vụ Minh chủ, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ chúc mừng. Đến lúc đó mọi người cùng nhau thượng kinh tạ ơn, cũng không coi là đột ngột.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mà Bái Kiếm Sơn Trang ở Trung Nguyên, là con đường mà Truy Ảnh Cung phải đi qua trước khi tới Vương Thành.”

“Cũng xem là ý kiến hay.” Diệp Cẩn cũng gật đầu, “Dù là người có cẩn thận đến đâu, cũng không có thể ngay cả một chút dấu vết cũng không lộ, giả như thật sự có thể đến trụ tại Bái Kiếm Sơn Trang, hẳn là có thể tìm ra không ít thứ.”

“Cung chủ.” Thủ vệ ở cửa viện nói, “Dưới núi đã có môn phái đi đến hội tràng (nơi tổ chức đại hội), chúng ta cũng nên xuất phát?”

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mặc kệ thế nào, trước hoàn thành lần Võ lâm đại hội này rồi nói tiếp.”

Bởi vì Mộ Hàn Dạ có thân phận đặc thù, tự nhiên sẽ không thể quang minh chính đại xuất hiện ở hội tràng, bất quá việc này cũng không gây trở ngại đến chuyện y muốn xem náo nhiệt.

“Ngươi tới làm cái gì!” Hoàng Đại Tiên vừa thấy y liền đổ mồ hôi lạnh.

“Có muốn đi xem Võ lâm đại hội hay không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Không muốn.”

“Thật sự không muốn?” Mộ Hàn Dạ đi vào trong hai bước, “Hẳn sẽ rất náo nhiệt.”

“Không cần lại đây!” Hoàng Đại Tiên núp ở cây cột.

Mộ Hàn Dạ: …

“Muốn xem ngươi xem một mình đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ta ở trong này, chỗ nào cũng không đi.”

“Được rồi, ta đây cũng không đi.” Mộ Hàn Dạ rất biết nghe lời, ngồi xuống vị trí vừa nãy Hoàng Đại Tiên ngồi uống trà.

Hoàng Đại Tiên nguyên bản muốn chạy vào trong phòng, sau lại cảm thấy trong phòng hình như còn nguy hiểm hơn, vì thế đành phải ngồi ở hành lang bên cạnh cây cột, chuẩn bị sẵn sàng để thời thời khắc khắc kêu cứu mạng.

“Ta đã nói sẽ không làm gì ngươi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Rốt cuộc là sợ cái gì?”

“Vậy ngươi đáp ứng từ nay về sau sẽ không dây dưa với ta đi.” Hoàng Đại Tiên ánh mắt cảnh giác.

Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta thành thân, ta tự nhiên sẽ không dây dưa với ngươi.”

Nghe được hai chữ thành thân này, Hoàng Đại Tiên phản xạ có điều kiện lại bắt đầu tiểu cấp, vì thế chậm rãi đi đến nhà xí ở ngoài viện.

Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà, dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn Thất tuyệt Vương.

Mộ Hàn Dạ bất đắc dĩ buông tay.

“Như vậy không được a.” Ám vệ vô tư chia sẻ, “Phải tiến hành theo tuần tự a.”

“Như vậy còn không tính là tuần tự?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày, “Nếu không phải muốn đổi lấy chân tâm của hắn, bổn vương sớm đã đem người trói lên giường.”

Ám vệ: …

Đại ca ngươi không thể như vậy, quá vô đạo đức a.

“Tới nói nghe một chút.” Mộ Hàn Dạ nói, “Các ngươi có đề nghị gì.”

“Đề nghị quan trọng nhất chính là không thể dùng cường.” Ám vệ đơn giản nhảy vào trong viện, ào ào ngồi vây xung quanh người y, “Như vậy rất hạ cấp.”

“Vậy phải như thế nào?” Mộ Hàn Dạ không ngại học hỏi kẻ dưới.

Ám vệ nói, “Phải lừa .”

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Nghe qua cũng không tốt hơn so với thủ đoạn của ta bao nhiêu.”

“Kia không giống nha.” Ám vệ nói, “Ví dụ đi, nếu trên bàn có một bát thịt, nguyên bản là ngươi muốn ăn, nhưng lại bị ta ngạnh sinh sinh cướp đi, kết cục sẽ như thế nào?”

Mộ Hàn Dạ nói, “Quả ngươi.”

Ám vệ: …

Uy uy, hữu hảo một chút đi a, chỉ là ví dụ thôi mà, hung hăng như vậy làm cái gì, huống hồ hiện tại là chúng ta đang giúp ngươi đó!

“Tiếp tục nói.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm.

“Vậy nếu ta trước nói cho ngươi, bát thịt này có thể đã biến chất, ăn vào sẽ hại thân thì sao?” Ám vệ nói.

Mộ Hàn Dạ nhướn mày.

“Ngươi xem, hậu quả của hai chuyện này đều là ngươi không thể ăn thịt, nhưng ta nếu là cường ngạnh cướp đi, rất có khả năng sẽ chịu thiệt, nếu lừa ngươi nói không chừng ngươi còn cảm kích ta đó.” Ám vệ vô cùng già dặn kinh nghiệm, “Lừa tức phụ cũng là một đạo lý.”

Lời lẽ quả thực chí lý, tiểu ngụ ngôn dân gian của Trung Hoa phi thường khoa học.

“Ta biết.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nhưng ta không có kiên nhẫn.”

Sao đầu óc lại thiếu muối vậy a! Ám vệ phi thường thay y sốt ruột, rốt cuộc có còn muốn cưới vợ hay không.

Nhìn vào phương diện khác thì hành vi rất giống cung chủ của chúng ta, vì sao ở điểm này lại có chênh lệch lớn như thế!

“Các ngươi đang làm cái gì?” Hoàng Viễn từ ngoài cửa đi vào, cảm thấy có chút tò mò, vì thế thuận tiện hỏi một câu.

Trước khi Mộ Hàn Dạ trả lời, ám vệ liền vô cùng lưu loát nói, “Thất Tuyệt Vương đang chia sẻ với chúng ta, y đối với ngươi nhất kiến chung tình như thế nào.”

Hoàng Đại Tiên: …

“Quả thực rất cảm động .” Ám vệ cơ hồ muốn rơi lệ.

Hoàng Đại Tiên xoay người đi ra ngoài.

Mộ Hàn Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ.

Ám vệ tập thể bình tĩnh, “Vừa rồi Hoàng Đại Tiên đỏ mặt.”

Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Ta ngược lại là không thấy a.”

“Nhất định đỏ!” Ám vệ tập thể mở to mắt nói dối, sau đó xoay người trở về trạm gác của mình.

Vì sao Hoàng Đại Tiên nghe xong cư nhiên hoàn toàn không phản ứng a, quả thực sốt ruột mà, nếu đổi thành phu nhân nhà ta, nhất định sẽ vô cùng mảnh mai mà anh anh một phen, nói không chừng còn có thể thẹn thùng che lại tiểu viên vĩ, phi thường phấn hồng!

“Tiểu Viễn.” Mộ Hàn Dạ đuổi theo ra tiểu viện.

Hoàng Đại Tiên lập tức làm tốt tư thế chuẩn bị chạy trốn.

“Nếu dám chạy, ta liền ở đây làm ngươi.” Mộ Hàn Dạ lạnh lùng nói.

Hoàng Đại Tiên: …

Cứu mạng!

“Rốt cuộc là đang sợ cái gì!” Mộ Hàn Dạ mạnh mẽ kéo tay hắn đi ra ngoài.

Hoàng Đại Tiên đầu gối như nhũn ra.

“Xem Võ lâm đại hội.” Mộ Hàn Dạ nói, “Dù sao ở trên núi cũng không có việc gì làm, ta còn chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này.”

“Không có gì đáng xem .” Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói, “Hơn nữa bộ dạng ngươi của đặc sắc như vậy, nhất định sẽ bị chú ý tới.” Người trung thổ có được mấy người giống như ngươi, có được một đôi mắt mặc lam, còn cao lớn đến như vậy!

“Cho nên mới phải âm thầm đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Yên tâm đi, sẽ không có người phát hiện đâu.”

“Ngươi vì sao không đi một mình.” Hoàng Đại Tiên bị hắn kéo đến thất tha thất thiểu.

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Phu xướng phu tùy.”

Hoàng Đại Tiên nghẹn họng không nói gì, lại không dám kháng nghị, đành phải cùng hắn cùng cưỡi một con ngựa, từ đường nhỏ đi ra ngoại thành.

Ven đường gặp được không ít môn phái, bất quá cũng may người trong giang hồ kỳ thật không quá quen thuộc lẫn nhau, hơn nữa trên trời còn phủ đầy mây, mâu sắc của Mộ Hàn Dạ cũng không rõ ràng lắm, vì vậy mới không có người cảm thấy dị thường.

Mà trái với hai người đang phải lén lén lút lút, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đang đi một cách vô cùng hoành tráng, không chỉ đi bằng một chiếc mã xa ánh vàng rực rỡ, thậm chí còn một đường phiêu hương (thả hương thơm).

“Hắt xì!” Thẩm Thiên Lăng đánh cái hắt xì thứ mười bảy, đỏ mắt cả giận nói, “Vì sao nhất định phải ngồi ở đây.”

“Bởi vì muốn cho mọi người biết, Lăng nhi quen thói xa xỉ rất khó nuôi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Đỡ phải lại có người mơ ước ngươi.”

“Chúng ta cũng đã thành thân nhiều năm.” Thẩm Thiên Lăng lau nước mũi, “Thiếu hiệp ngươi có phải đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không.”

“Mới vài năm thôi mà.” Tần Thiếu Vũ nâng cằm y lên, “Đừng nói chỉ là thành thân, cho dù ngươi thật sự sinh ra một con chim, chỉ sợ cũng sẽ có một đống người xua như xua vịt mà chạy đến bên cạnh ngươi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi mới sinh ra một con chim.

Phi thường phiền phức.

“Chíp!” Mao Cầu đeo tiểu ngọc kiếm, hai mắt mông lung buồn ngủ từ trong tiểu oa chui ra.

“Phải cử hành bao lâu?” Thẩm Thiên Lăng đem nó ôm vào trong ngực.

“Đại điển kế nhiệm cũng không mất bao lâu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ước chừng hơn một canh giờ thì có thể xong.”

“Vậy chẳng phải là còn có thể đi Hoài Dương Lâu ăn cơm chiều sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Dù sao cũng phải xuống núi, ta muốn ăn mật trấp nhục (1).”

“Hôm nay sợ là không được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, tất cả mọi người cần phải dùng cùng cơm chiều.”

“Còn muốn quản đến việc cơm nước?” Thẩm Thiên Lăng bật cười, đưa tay kéo kéo tóc hắn, “Không giống tính của ngươi nha.”

“Ít nhiều cũng đã thu hạ lễ.” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng hôn hôn, “Một bữa cơm vẫn là phải mời.”

“Ngày mai chúng ta đi ăn Hoài Dương Lâu.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cổ hắn.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nghiêng qua hôn y một cái.

“Chíp!” Mao Cầu ngốc mao hỗn độn, từ trước ngực hai người dùng sức chui ra.

Sao có thể nói ôm liền ôm chứ, thiếu chút nữa là bị đè bẹp rồi.

Thật sự là phi thường tổn thương.

“Cung chủ.” Sau một lúc lâu, ám vệ ở bên ngoài nói, “Chúng ta đến rồi.”

“Ra ngay.” Tần Thiếu Vũ thanh âm rất lãnh tĩnh.

Thẩm Thiên Lăng một cước đá văng hắn ra, luống cuống tay chân thắt lại đai lưng.

“Còn chưa có đụng đến.” Tần Thiếu Vũ tiếc nuối.

Thẩm Thiên Lăng vỗ mu bàn tay của hắn, tự mình xoay người đi ra xe ngựa.

“Ai nha, Tần… phu nhân a.” Một đống người giang hồ sớm đã đứng đầy ngoài mã xa, toàn tâm toàn ý chuẩn bị vuốt mông ngựa. Dựa theo lẽ thường mà nói, người đầu tiên đi ra vô luận như thế nào cũng phải là Tần Thiếu Vũ, vì thế màn xe vừa động, mọi người liền lập tức bắt đầu chào hỏi, vui vẻ ra mặt, thanh âm một người so với một người còn lớn hơn, mục đích chính là muốn mình trở thành người đầu tiên Tần Thiếu Vũ nhìn thấy! Lại không nghĩ rằng người đi ra là Thẩm Thiên Lăng, vì thế tươi cười phân phân cương lại một chút, rồi mới nhanh chóng cơ trí sửa miệng.

Thẩm Thiên Lăng như trong dự kiến mà ngốc lăng một lát, tâm tình phức tạp đến khó nói nên lời.

Các ngươi là thật tâm sao.

Có tin ta trở mặt hay không a!

“Công tử.” Ám vệ đỡ y nhảy xuống xe ngựa, biểu tình rất lãnh khốc.

Tần Thiếu Vũ ở trong xe ngựa rất không phúc hậu mà cười một trận, rồi mới cùng đi ra ngoài.

“Tần cung chủ.” Phong Vân Liệt cũng vừa đến, vì thế ôm quyền chào hỏi, “Vị này chính là Thẩm công tử.”

“Ân.” Tần Thiếu Vũ đối Thẩm Thiên Lăng giới thiệu, ” Thiếu trang chủ của Bái Kiếm Sơn Trang, lúc trước từng nhắc qua với ngươi, còn nhớ hay không?”

“Nhớ rõ.” Thẩm tiểu thụ cùng nam nhân của y kẻ xướng người hoạ, phối hợp phi thường ăn ý!

“Tần cung chủ sao lại nhắc tới tại hạ với Thẩm công tử?” Phong Vân Liệt cười nói, “Thật sự là thụ sủng nhược kinh.”

“Lần trước xem Binh khí phổ, Lăng nhi hiếu kì hỏi về mấy thanh kiếm, sau này mới phát hiện chúng đều ở Bái Kiếm Sơn Trang, muốn không nhắc tới cũng không được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ bằng một nửa thanh Diêm La Hồn kia, cũng đã đủ để người khác hâm mộ.”

“Tần cung chủ khách khí .” Phong Vân Liệt vẫy tay, “Một đoạn kiếm gãy mà thôi, cũng chỉ có đối với Bái Kiếm Sơn Trang mới có ý nghĩa, sao lại có thể cùng bội kiếm của cung chủ đánh đồng.”

“Chíp!” Mao Cầu đứng ở đầu vai Tần Thiếu Vũ, không kiên nhẫn đá móng vuốt.

Các ngươi nói xong chưa, vừa đứng im bất động vừa nói lảm nhảm, phi thường mệt mỏi a.

Mau thả ta vào tiểu oa!

“Tần cung chủ thỉnh.” Phong Vân Liệt thức thời nghiêng người, “Tại hạ còn muốn ở đây chờ vài vị bạn cũ, phải trễ một chút mới có thể vào.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo Thẩm Thiên Lăng cùng đi vào trong.

“Cảm thấy Phong Vân Liệt là người như thế nào?” Sau khi đi xa, Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Không có cảm giác gì.” Thẩm Thiên Lăng đem con ôm vào trong ngực, “Nhìn không giống người xấu.”

“Nếu thật sự bị ngươi nhìn ra, thì đã không phải người xấu .” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Giúp ta một việc?”

“Ân?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y nói nhỏ vài câu.

“Hảo.” Thẩm Thiên Lăng một ngụm đáp ứng.

Tần Thiếu Vũ oán giận, “Sao lại sảng khoái như vậy.”

Thẩm Thiên Lăng vô cùng buồn bực, “Không thì sao? Chẳng lẽ còn muốn ta giả ý từ chối một hồi.” Việc này thật sự là phi thường 囧.

“Ngươi có thể học theo ta.” Tần Thiếu Vũ nói, “Giúp thì có thể, nhưng phải dùng hôn nhẹ để đổi, như vậy ngươi mới không chịu thiệt.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Bằng không làm gì có đạo lý giúp đỡ không công.” Tần Thiếu Vũ còn đang hướng dẫn từng bước.

Thẩm Thiên Lăng một ngụm cự tuyệt, “Nằm mơ.” Mặc kệ là bị ngươi hôn hay là hôn ngươi, người chịu thiệt đều không phải là ta sao, ngươi là kẻ vĩnh viễn chiếm tiện nghi!

Tần Thiếu Vũ tiếc nuối thở dài.

Bởi vì Nhậm Tiêu Dao, Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đều cưỡi ngựa đến đây, vì vậy tốc độ nhanh hơn rất nhiều, lúc này đã ngồi tốt trên vị trí chủ vị, đang uống trà nói chuyện phím.

“Kỳ thật nơi này rất tốt .” Thẩm Thiên Lăng sau khi ngồi xuống thì xem xét chung quanh, “Thực trống trải, phong cảnh cũng không tệ.” Thật sự không hiểu bọn võ lâm nhân sĩ đang oán giận cái gì, nơi này so với Vân Hải Thương Lãng Phong tốt hơn nhiều, ở đó đầy rẫy nguy hiểm lớn nhỏ, còn có rất nhiều tang hầu.

“Đều là một đám không biết an phận.” Diệp Cẩn nói, “Hảo hảo bình nguyên không cần, lại cố tình thích nghị sự trên vách núi, ngươi có gặp qua người nào chân chính có bản lĩnh lại không có việc gì đi vượt nóc băng tường không? Đơn giản là thừa dịp có nhiều người, muốn khoe khoang khinh công mèo ba cẳng một chút mà thôi, quả thực dối trá đến cực điểm.”

Không sai! Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng vỗ tay cho tẩu tử của mình, nói rất hay!

“Có lạnh hay không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“Không lạnh.” Thẩm Thiên Lăng nhìn chung quanh, “Thật nhiều người chưa gặp qua.”

“Ngày thường ngươi đều ở trong Truy Ảnh Cung, tất nhiên o gặp được nhiều người.” Tần Thiếu Vũ giúp y rót ly trà nóng, “Huống hồ chỉ là một ít tiểu môn tiểu phái, cũng không cần phải gặp.”

Trong khi mấy người bọn họ nói chuyện, người trong giang hồ cũng đã đến tề tụ đông đủ, trong tứ đại môn phái, Nhật Nguyệt Sơn Trang tất nhiên là do Thẩm Thiên Phong thay mặt, người đến dự của Đường Gia Bảo chính là đương nhiệm bảo chủ, cữu cữu của Thẩm Thiên Lăng – Đường Phi, Đoạn Tình Cốc cũng là đại đương gia tự mình tiến đến, về phần người khiến Thẩm tiểu thụ ghen tuông liên tục – Vô Tuyết Môn chủ Ngâm Vô Sương bởi vì có bệnh nhẹ trong người, cho nên đổi thành đệ đệ Ngâm Lạc Tuyết đến thế thân.

“Hừ.” Ngâm Lạc Tuyết không phụ sự mong đợi của mọi người, như trước cố tình gây sự, phi thường lãnh diễm, nhất là đối với Thẩm Thiên Lăng!

Hừ muội người! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng giơ ngón giữa, tính tình tệ hại.

Kỳ thật dựa theo tiền lệ nguyên bản, hai vị Minh chủ phải ở trên đài quyết đấu một phen, tốt nhất là đấu vừa đúng một ngày một đêm, rồi mới tiếp tục cử hành đại điển tiếp nhận chức vị. Một là để biểu hiện thực lực, hai là cũng để mọi người có cơ hội vuốt mông ngựa. Nhưng bởi vì Nhậm Tiêu Dao cùng Thẩm Thiên Phong đều là người không câu nệ tiểu tiết, đối với mấy lễ nghi phiền phức đó đều hận không thể giảm bớt rồi tiếp tục giảm bớt, bởi vậy sau khi Tần Thiếu Vũ đơn giản nói xong lời dạo đầu, hai người liền sảng khoái mà giao tiếp tín vật ngọc ban chỉ (2) của Minh chủ, kết thúc lần võ lâm đại hội mà mọi người chờ đợi đã lâu.

“Đơn giản như vậy?” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧囧, một bàn hạt dưa còn chưa ăn xong a!

“Bằng không thì sao?” Diệp Cẩn nói, “Đơn giản không tốt sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn xuất hiện nhiễu loạn gì.”

Đương nhiên không phải a! Thẩm Thiên Lăng lập tức phi phi phi, không cần miệng quạ đen.

“Nếu đổi lại là một người tư chất bình thường tiếp nhận chức vụ Minh chủ, nói không chừng còn có ngươi tranh ta đoạt.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng đổi là Thiên Phong, cho dù có cho thêm những người ở đây một ngàn lá gan, cũng không ai dám nhảy ra kêu gào.”

“Đúng vậy đúng vậy, đại ca của ta lợi hại nhất.” Thẩm Thiên Lăng phụ họa gật đầu, cho nên ngươi nhất định phải hảo hảo trân trọng hắn sùng bái hắn a!

“Xong, có thể đi rồi?” Trong một lương đình xa xa, Hoàng Đại Tiên thật cẩn thận hỏi người bên cạnh.

“Vừa đến Trung Nguyên liền gặp được Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong, ta còn nghĩ võ lâm Trung Nguyên xuất hiện lớp lớp tài tuấn.” Mộ Hàn Dạ chậc chậc, “Nhìn một vòng như vậy, nguyên lai là do ta vận khí tốt.”

“Trên đời người bình thường vẫn chiếm đa số, nào có nhiều tài ba dị sĩ như vậy.” Hoàng Đại Tiên đi xuống đình.

“Đi vào thành ăn cơm?” Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau hắn.

“Không đi.” Hoàng Đại Tiên rất muốn nhanh thoát khỏi loại cục diện hai người một chỗ này.

“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ thực kiên trì.

“Không đi.” Hoàng Đại Tiên thực kiên quyết.

“Thật không đi?” Thanh âm Mộ Hàn Dạ trở trầm thấp.

Hoàng Đại Tiên: …

“Đi.” Mộ Hàn Dạ mang theo hắn phiên thân lên ngựa, ôm đến đặc biệt chặt.

Hoàng Đại Tiên yên lặng rơi lệ, loại cảm giác tương lai sẽ không có thiên lý này thật sự rất tồi tệ .

“Đại ca đại ca.” Sau nghi thức tiếp nhận chức vụ, Thẩm Thiên Lăng tìm thời cơ, đem Thẩm Thiên Phong kéo đến một góc hẻo lánh.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong nhu nhu đầu y, “Lén lút .”

“Lúc ngươi ở trên đài, Diệp đại ca nói ngươi là người lợi hại nhất trong chốn giang hồ.” Thẩm tiểu thụ đâm thọc, thuận tiện lấy sự thật làm trụ cột rồi tiến hành khuếch đại, “Hơn nữa ánh mắt rất sùng bái, ngữ khí cũng rất hạnh phúc!”

“Thật vậy?” Thẩm Thiên Phong tâm tình rất tốt.

Đó đương nhiên là thật , Thẩm Thiên Lăng dùng sức gật đầu.

“Ngoan.” Thẩm Thiên Phong thả vào trong tay y bốn năm thỏi vàng nhỏ, “Mua đồ ăn vặt đi.”

Da! Thẩm tiểu thụ vui sướng chạy đến bên người Tần Thiếu Vũ, “Ta lại kiếm tiền.”

“Ân.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Nay tức phụ cùng con đều có thể thay ta kiếm tiền, về sau trọng trách nuôi gia đình rốt cục có thể giao ra rồi.”

“Chíp!” Mao Cầu cũng đem một chiếc vòng mã nảo nhỏ đang ngậm trong miệng thả vào túi vải —— hiển nhiên lại là từ trong tay chưởng môn môn phái nào đó lấy được.

Ám vệ kiêu ngạo vô cùng, thiếu cung chủ nhà ta quả thực biết cách làm giàu!

Quả nhiên rất được hoan nghênh.

“Nháo đủ rồi, có nhớ buổi tối cần làm gì không?” Tần Thiếu Vũ giúp y chỉnh chỉnh tóc, “Đại điển tiếp nhận chức vụ là việc nhỏ, buổi tối là nhờ vào ngươi .”

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc vô cùng, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Vì chiêu đãi mọi người trong giang hồ, cũng vì bù lại tiếc nuối “Không thể tại vách núi thi triển tuyệt kỹ” một chút, yến hội tối nay cố ý chọn ba gian tửu lâu lớn nhất trong Vân Lam Thành, hương vị nấu kho chiên xảo bay đầy đường, rất mê người.

Trường hợp này tất nhiên không thể thiếu dân chúng vây xem! Dù sao người trong giang hồ gì đó bình thường đều rất khó nhìn thấy! Chỉ có thể từ trong miệng của thuyết thư tiên sinh nghe qua một chút, nay thật sự có cơ hội gặp được người sống, nhất định phải xem cho đủ! Vì thế ôm ấp loại tâm nguyện nhỏ bé đơn thuần tốt đẹp “Sắp nhìn thấy rất nhiều người giống như Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm công tử” này, dân chúng phân phân tìm ra đủ loại lý do, cố ý vô tình đi ngang qua tửu lâu, mong có thể nhìn được cho đã mắt, kết quả nhìn xong một vòng thì vô cùng thất vọng, bởi vì đại đa số nhìn qua đều hoàn toàn chính là người bình thường, căn bản là không có khí khái đại hiệp!

Quả nhiên trừ bỏ Thẩm công tử cùng Tần cung chủ ra, mấy thứ trong thoại bản đều là gạt người, gian thương quả thật rất đáng giận, phi thường đáng hảo hảo khiển trách một phen.

“Vân Lam Thành quả thực giàu có thanh bình.” Phong Vân Liệt nói, “Lúc này nếu đổi đến nơi khác, dân chúng còn đang phải đang nhọc sức kinh thương (buôn bán làm ăn), mà người ở nơi này đã bắt đầu đi dạo khắp đường.”

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Vì là nơi ở chân núi của Truy Ảnh Cung, Tần mỗ tất nhiên phải nghĩ cách giúp bọn họ an cư lạc nghiệp.”

“Tần cung chủ thật sự có tâm đại hiệp nghĩa.” Phong Vân Liệt khen ngợi, “Không hổ là đương kim hào kiệt số một số hai trong võ lâm.”

“Không thì Phong trang chủ qua đây ngồi đi?” Thẩm Thiên Lăng xen mồm, “Thấy các ngươi trò chuyện vui vẻ như vậy, cần gì tách ra hai thành hai bàn.”

Phong Vân Liệt thoáng có chút do dự. Người trong võ lâm coi trọng nhất chính là bài vị số ghế, Truy Ảnh Cung cùng vài đại môn phái, thêm Nhậm Tiêu Dao tất nhiên phải ngồi ở chủ trác, vừa rồi trống được một vị trí, tất nhiên là khiến không ít môn phái mơ ước, Bái Kiếm Sơn Trang sẽ không làm chim đầu đàn, hắn cũng không muốn đi làm loại chuyện khiến người ganh tị này. (Chim đầu đàn chắc là đứng đầu các môn phái >.
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc