Hàn Tuần đưa tiễn Hề Hề đến trước cửa Tướng phủ, liền cầm dù trúc chậm rãi rời đi.
Mưa bụi mênh mông, nhanh chóng nuốt nuốt trọn bóng dáng bạch y lay động của Hàn Tuần, Hề Hề nhìn theo bóng dáng ấy mãi đến khi Hàn Tuần đi thật xa, cảm xúc không ngừng nhấp nhô lên xuống.
Thật lâu sau, khi hắn đã khuất hẳn, Hề Hề mới xoay người, đi vào Tướng phủ.
Cảm giác hình như có ai đó đang nhìn nàng, Hề Hề mới ngẩng đầu liền bắt gặp phía cửa, chính là Lăng Dũng, một hộ vệ của thừa tướng Sử Tiêu đang đứng ở đó, đôi mắt đen vô tình hữu ý xẹt qua Hề Hề.
Hề Hề cũng không quan tâm đến những hạ nhân của Tướng phủ lắm, nhưng Hề Hề lại từng nghe cô cô Ứng Nương nói qua, Lăng Dũng này võ công rất cao, là một hộ vệ tận tâm trung thành.
Hề Hề nhìn hắn gật đầu, rồi đi vào trong.
Hắn nhất định đã nhìn thấy Hàn Tuần, thế nhưng Hề Hề cũng chẳng buồn để ý, ngay cả khi hắn có bẩm báo chuyện này với Sử Tiêu cũng chẳng sao cả.
Hề Hề không quay về phòng mình mà trực tiếp đến Thanh uyển tìm Lâm Ứng Nương.
Lâm Ứng Nương nhìn thấy Hề Hề đã về, liền cho những thị nữ bên cạnh mình lui xuống.
Rồi đi đến bên cạnh Hề Hề thấp giọng nói: “Thánh chủ, thám tử chúng ta phái đến Tây cương, hiện tại đã mang theo tin tức quay về.”
Hề Hề trong lòng vui vẻ, nàng cũng đang định hỏi Lâm cô cô chuyện này, “Thế nào, Hàn Tuần trị vị Tây cương ra sao?”
Lâm Ứng Nương mỉm cười đáp: “Chỉ bốn chữ, chính – tích – trác – việt!”
*Chính có nghĩa nền nếp quy tắc, tích có nghĩa công lao to lớn, trác là sáng suốt cao minh, việt là vượt trội.
Hề Hề nội tâm vui vẻ, gật đầu nói: “Quả nhiên không ngoài dự liệu, đã như thế, chúng ta sẽ chọn hắn, tối nay ta sẽ đến phủ tướng quân, tìm Diệp Khải Phong tướng quân một chuyến.”
Lâm Ứng Nương khẽ gật đầu.
Ngày mưa kéo dài, nên bóng đêm cũng đến sớm hơn, canh ba đến, Hề Hề liền thẳng hướng đi đến tướng quân phủ. Vốn có thể đến phủ tướng quân vào ban ngày, thăm hỏi Diệp Khải Phong, nhưng để tránh người khác nghi ngờ, vẫn nên đi vào đêm khuya thì hơn.
Trên đường đi, Hề Hề bắt gặp mấy chiếc xe ngựa đi cùng đường với mình, nên cũng theo đuôi bọn họ.
Mấy chiếc xe ngựa kia đi về hướng cửa sau của phủ tướng quân, rồi ngừng lại, có mấy người khoác áo choàng đen xuống xe, bộ dạng thần thần bí bí.
Hề Hề lặng lẽ theo sau bọn họ, đi vào trong phủ.
Mấy người kia được hạ nhân dẫn đến một gian phòng, trông có vẻ là thư phòng của Diệp Khải Phong tướng quân.
Hề Hề thả người nhảy lên một cái cây cao bên ngoài thư phòng, nhờ những cành lá sum sê che đậy bóng dáng của mình.
Mưa rơi trên mái hiên, bị ánh sáng trong thư phòng phản xạ, sáng lấp lánh. Hề Hề vươn tay dỡ lên một mái ngói, liền có thể nhìn thấy bên trong không xót một thứ gì.
Ba người kia cởi áo choàng ra, bọn họ đều là trọng thần trong triều.
Trải qua nhiều ngày hành tẩu trong cung, Hề Hề đều có thể nhận ra bọn họ, đó là những quan viên thanh liêm trong triều, thượng thư Thôi Quang, Binh bộ thị lang Thạch Thụy, Hộ bộ Vương Băng.
Bốn người chào hỏi nhau xong, liền ngồi xuống.
Vẻ mặt Diệp Khải Phong nghiêm trang: “Quốc nạn ập đến, đêm không thể an giấc. Nên mới tìm các vị đến để thương nghị quốc sự.”
Thôi Quang nói: “Đáng tiếc Ngô hoàng bạc mệnh, thế nhưng mất tích ở chiến trường, chúng ta cũng vô năng.”
Thạch Thụy tiếp lời: “Hiện tại thái hậu để nhị vương gia Hàn Lung giám quốc, xem chừng là có ý để hắn đăng cơ.”
Tính tình Vương Băng có chút nóng nảy, nên đập tay lên bàn nói: “Đúng là bất hạnh của quốc gia, nếu Hàn Lung đăng cơ, chỉ sợ dân chúng lại phải tiếp tục chịu khổ.”
Diệp Khải Phong gật đầu: “Các vị đại nhân nói không sai, quyết không thể để nhị vương gia Hàn Lung đăng cơ làm hoàng đế. Không biết các vị cảm thấy tam vương gia Hàn Tuần như thế nào?”
Mọi người đồng loạt gật đầu mang ý tán thưởng: “Mặc dù chỉ mới gặp vài lần, nhưng cảm thấy tam vương gia rất uyên bác, là một người tài năng. Cũng không giống hạng người rụt rè yếu đuối.”
Diệp Khải Phong gật đầu đồng ý: “Trước khi về kinh, ta đã bí mật cho người đến Tây cương tìm hiểu về các chiến tích của Hàn Tuần, người này ngoài mặt gầy yếu, nhưng thực tế rất có tài trị quốc.”
Vương Băng đứng dậy, lớn tiếng nói: “Nếu đã như thế, chi bằng chúng ta hãy ủng hộ Hàn Tuần làm tân đế đi.”
“Nhưng thái hậu sẽ không dễ dàng bằng lòng đâu. Hơn nữa chúng ta cũng không biết ý của Hàn Tuần ra sao. Ngay cả phủ đệ thái hậu cũng không ban cho hắn, xem ra không có ý để cho hắn ở lại kinh thành.” Thạch Thụy nhìn mọi người trầm giọng nói.
Diệp Khải Phong lên tiếng: “Chỉ cần tam vương gia đồng ý đăng cơ, chúng ta sẽ từ từ tìm biện pháp, không bằng ngày mai liền đi dò xét hắn thử!”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý, kế tiếp liền bàn luận một số kế sách, xong xuôi thì khẽ cáo từ.
Đợi bọn họ đều đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Khải Phong đứng chấp tay sau lưng thở dài.
Hề Hề nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, ngoài cửa phòng không thấy thị vệ nào cả, Hề Hề liền sải bước đi vào thư phòng.
Trong phòng ánh nến sáng ngời, tướng quân Diệp Khải Phong ngẩng đầu lên, bắt gặp một nữ tử mang khăn che mặt chậm rãi bước đến.
“Ngươi là ai?” Diệp tướng quân lạnh lùng hỏi, một chút kích động cũng không có, không hổ là võ uy tướng quân.
Hề Hề bĩnh tĩnh ngồi vào ghế, thản nhiên nói: “Ta là ngươi quan tâm đến điều mà đại tướng quân cũng đang quan tâm, hôm nay đến đây tìm Diệp tướng quân vốn là có cùng mục đích.” Dứt lời, Hề Hề liền lấy ngọc tỷ được bao bọc cẩn thận từ trong áo ra, đặt nó lên bàn.
“Hẳn là Diệp tướng quân nhận ra vật này.” Hề Hề dịu giọng nói.
“Ngọc tỷ?” Diệp Khải Phong không tin vào mắt mình nữa, hắn bước về phía trước, tinh tế quan sát, khi biết rằng nó không phải là giả, cuống quít lùi ra sau, rồi quỳ xuống trước ngọc tỷ, miệng nói Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Có câu gặp ngọc tỷ như gặp hoàng thượng, Hề Hề cuối cùng cũng được tận mắt thấy.
Diệp Khải Phong đứng lên, nhìn Hề Hề hỏi: “Không biết cô nương là người phương nào, vì sao ngọc tỷ lại ở trong tay cô nương?”
“Ngọc tỷ này là Hàn Tuyên đích thân giao cho ta, hắn lệnh ta giao lại ngọc tỷ cho ngài. Đồng thời bảo ngài tương trợ cho tân đế đăng cơ.” Diệp Khải Phong sửng sốt, không nghĩ đến nữ tử này lại dám gọi cả tục danh của hoàng đế, càng không nghĩ đến nữ tử này thế nhưng cũng đã gặp qua Hàn Tuần.
“Cô nương gặp Thánh Thượng ở đâu, Thánh Thượng hiện tại có khỏe không?” Diệp Khải Phong lo lắng hỏi.
“Hắn hiện tại rất an toàn, tính mạng cũng không nguy hiểm, ngài có thể yên tâm, tuy nhiên hắn nói… không bao giờ muốn làm hoàng đế nữa. Hắn muốn ta giao ngọc tỷ này cho ngài, lệnh ngài giao nó lại cho tân hoàng. Hàn Tuyên không muốn thái hậu quyết định chuyện lập tân đế nữa, nên mới bảo ta giao ngọc tỷ vào tay ngài. Vừa rồi nghe mọi người bàn luận, tựa hồ đã chọn ra được tân đế, nên ta mới giao lại ngọc tỷ này.” Hề Hề không nhanh không chậm nói, giọng nói trong trẻo lạnh lùng quẩn quanh, mỗi một câu đều như búa tạ giáng vào đầu Diệp Khải Phong.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Bên dưới ngọn đèn, Diệp Khải Phong lại hỏi, hắn cảm thấy đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu bên dưới lớp khăn che mặt kia có chút quen thuộc.
Hề Hề mỉm cười, vươn tay tháo khăn che mặt xuống, dung mạo xinh đẹp hiện ra trong ánh đèn, hết sức rõ ràng trước mặt Diệp Khải Phong.
Diệp tướng quân cả kinh, nữ tử này là Lâm Hề Hề bên cạnh thái hậu sao? Không phải cô ta là cháu gái của thừa tướng Sử Tiêu sao?
“Ngươi là Lâm Hề Hề bên cạnh thái hậu? Ngươi không phải cùng một phe với thái hậu sao?” Diệp Khải Phong trầm giọng hỏi, hàng mày đã sớm ninh lại cùng một chỗ.
“Cho dù ta ở Tướng phủ, làm việc bên cạnh thái hậu, cũng không có nghĩa ta theo phe bà. Xin ngài hãy tin tưởng ta. Ngọc tỷ ta đã giao cho ngài, nó có giá trị gì hẳn là ngài biết, mong ngài sẽ giữ gìn nó cẩn thận.” Dứt lời, liền đứng dậy cáo từ.
Diệp Khải Phong cầm ngọc tỷ trong tay, lâm vào trầm tư, vừa rồi khi nhìn thấy nữ tử kia, không biết vì sao hắn có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ?
Đêm đã khuya, mưa vẫn không ngừng đổ xuống phát ra âm thanh tí tách, Hề Hề phóng qua nóc nhà, ra khỏi phủ tướng quân, phía sau làm như có người đuổi theo.
Lòng Hề Hề chùng xuống, nàng nhanh nhẹn rẽ vào một con ngõ tắt, người phía sau do dự rồi rẽ vào theo, không nghĩ rằng thứ đang chờ đợi hắn là một trường kiếm.
“Ngươi là ai? Theo dõi ta làm gì?” Hề Hề mang theo hàn ý cất tiếng.
“Vân cô nương? Xin hãy thủ hạ lưu tình, tại hạ phụng mệnh đến tìm cô nương.” Người kia thấp giọng nói.
Hề Hề sửng sốt, trong kinh thành này trừ thị nữ của nàng và Lâm Ứng Nương, không còn ai khác biết nàng họ Vân.
“Phụng mệnh ai đến?” Hề Hề lạnh giọng hỏi, chậm rãi hạ trường kiếm xuống.
“Vân cô nương đi theo ta sẽ biết ngay thôi!” Người nọ khẽ nói, sau đó liền phóng người nhảy lên mái hiên.
Hề Hề theo sau hắn, lướt qua mái hiên, chốc lát sau liền đi đến một sân viên nhỏ.
Đây có thể xem là một cái sân, nhưng cũng có thể xem là không. Nó nằm trên một con ngõ lộn xộn trong thành Lăng Châu, chung quanh còn có rất nhiều những sân viên khác giống vậy, nhưng cũng có thể xem là những con ngõ nhỏ.
Sân viên này nằm ở đây, tựa như một giọt nước nhỏ bên trong một chén nước đầy, mặc cho ai đi ngang qua cũng không buồn liếc mắt để tâm đến.
Ở đây có một căn phòng, trong phòng có một ngọn đèn dầu lờ mờ, có một nam tử ngồi trên ghế, mày mặt có chút đăm chiêu.
Bỗng nhìn thấy hắn, Hề Hề không khỏi choáng váng hoa mắt.
Hắn mặc y phục Nam Triều, càng tôn lên dáng vóc cao lớn của hắn. Khuôn mặt tuấn mỹ bên dưới ánh đèn không chút xúc cảm, đôi mắt sâu không lường được, khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.
Trong nháy mắt, Hề Hề như rơi vào mộng. Hoàn Nhan Liệt Phong vì sao lại xuất hiện ở Nam Triều? Hắn không phải đang ở Bắc Thương quốc sao? Như thế nào lại ở đây lúc này.
Nhìn thấy Hề Hề, hắn không nói gì, vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt sáng dừng trên mặt Hề Hề, con ngươi sắc bén như đao xẹt qua từng tấc khuôn mặt Hề Hề.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng như thế, khiến nàng rất không tự nhiên, không biết mình đã tội gì với hắn.
Hắn không nói lời nào, Hề Hề cũng lười nói chuyện, chỉ tự mình tìm một cái ghế rồi chậm rãi ngồi xuống.
Thật lâu sau, có lẽ Liệt Phong đã nhìn đủ rồi, vẫn mang thái độ như Hề Hề chọc giận hắn, cuối cùng mở miệng.
Nhưng vừa mở miệng đã khiến Hề Hề vô cùng hoảng sợ, hắn lạnh lùng nói, “Tránh xa hắn một chút, nếu không, ta sẽ giết chết hắn.”