Phía chân trời, ánh dương dần hé, ánh sáng bắt đầu tản ra nhè nhẹ.
Hề Hề nắm dây cương ngựa rời đi, ra khỏi vương phủ của Hoàn Nhan Liệt Phong. Quay đầu nhìn lại nơi đã từng giam cầm mình, trong lòng dâng lên một loại tư vị khó nói thành lời.
Hiện giờ có thể rời khỏi đây, cảm giác cũng không vui mừng như trong tưởng tượng, có lẽ nguyên nhân chính là bởi vì Diệp Từ Dung.
Nữ tử đáng thương này, cuối cùng mình không thể giúp gì cho nàng.
“Vân công tử!” Một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Xuất hiện trước mặt nàng là hai cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sợ hãi: “Công tử, xin người đi gặp công chúa một lần đi, công chúa nói nhất định phải được gặp người.”
“Công chúa? Là Liệt Ảnh công chúa ư? Ta sẽ không đi!” Hề Hề dịu giọng nhưng kiên định nói.
“Vân công tử, công chúa nói nếu không thể mời công tử đến gặp người, người sẽ không sống đến ngày mai, công tử, van xin công tử hãy thương xót cho chúng ta được không!” Hai thị nữ, một người thì túm lấy tay áo Hề Hề, một người thì nhìn nàng mắt tràn đầy lệ, trông đáng thương vô cùng.
Hề Hề khẽ thở dài, nếu đêm qua nhanh chóng rời đi thì giờ đã không bị hai thị nữ này thừa dịp chặn lại rồi. Đều do nàng quá mềm lòng, còn hy vọng rằng Diệp Từ Dung sẽ đổi ý, trong một ngày mà ngu ngốc nhiều lần như thế, thật khó tin.
Bây giờ nàng phải làm sao đây?
Nàng dù như thế nào cũng không đi gặp Liệt Ảnh công chúa, nàng đã kiên quyết từ chối tình cảm đó rồi, không ngờ Liệt Ảnh vẫn khăng khăng đắm chìm trong si mê.
“Vân công tử! Người phải đi một chuyến!” Nhìn hai thị nữ bộ dạng sợ hãi, Hề Hề cảm thấy vô cùng thương xót cho các nàng tuổi còn nhỏ đã phải làm nô tì. Liệt Ảnh còn dùng tính mạng của họ để uy hiếp nàng, nàng thật sự không cách nào từ chối được.
Hơn nữa với tính cách của Liệt Ảnh, nếu bây giờ nàng không đi, nhất định điều này sẽ trở thành khúc mắc mãi mãi trong lòng Liệt Ảnh.
Chi bằng, đi gặp nàng một lần.
Hề Hề quyết định xong, đem con ngựa gửi lại ở một khách điếm, rồi theo hai thị nữ đi về hướng hoàng cung.
Nguyệt Ảnh điện của Liệt Ảnh bày trí vô cùng lộng lẫy hoa lệ, ở giữa trải thảm đỏ, có một bàn gỗ chạm trổ hoa văn làm từ cây tử đàn, trên bàn đã bày sẵn rượu ngon.
Liệt Ảnh vừa nhìn thấy Hề Hề, khuôn mặt liền tươi cười như hoa bừng nở, hưng phấn chạy đến đón tiếp, thanh âm yêu kiều mềm mỏng: “Vân Hề, ngươi đến rồi, mau ngồi xuống đi.”
Hề Hề im lặng, tránh khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, ảm đạm cười, nói: “Công chúa, người gọi ta đến đây là có chuyện gì vậy?”
Liệt Ảnh sắc mặt có chút ngưng động, đôi mắt ửng đỏ, cúi đầu nói: “Vân Hề, hôm nay ta mời ngươi đến đây là để xin lỗi, ngày ấy ở yến hội, ta nhất thời tùy hứng, không để ý đến cảm nhận của ngươi, khiến ngươi khó xử, hôm nay ta đã sai bảo ngự trù đặc biệt chuẩn bị các món ăn Trung Nguyên, coi như là để thể hiện chút lòng thành, hy vọng ngươi sẽ tha thứ cho ta!”
Nói đến khó xử, lúc đó người khó xử nhất phải là Liệt Ảnh mới đúng, thế nhưng giờ phút này nàng lại tỏ vẻ muốn bồi tội với Hề Hề, Hề Hề có chút ngoài dự kiến.
Càng ngoài dự kiến hơn chính là thái độ của Liệt Ảnh lúc này, không chỉ dịu dàng mà còn vô cùng thành khẩn, khiến cho Hề Hề cảm thấy không được quen.
Thầm nghĩ, nếu Liệt Ảnh vẫn cứ ương ngạnh như trước kia có lẽ sẽ tốt hơn.
“Ngươi không cần thiết phải xin lỗi ta, chỉ hy vọng ngươi đừng trách Vân Hề. Hôm nay ta đến, là muốn nói lời từ biệt với công chúa, sau này, kẻ Tái Bắc người Trung Nguyên, chúng ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại. Mong rằng công chúa sẽ sớm ngày tìm được lang quân như ý.” Hề Hề nói xong, liền nhanh chóng xoay người rời đi.
“Vân Hề!” Liệt Ảnh tóm lấy tay áo của Hề Hề, đôi môi mấp mái, nước mắt theo hai bên má lăn tăn rơi xuống, bộ dạng vô cùng đáng thương: “Tất cả thức ăn ở đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn đến sao? Ngươi ngồi xuống ăn một chút gì đi.”
Hề Hề chưa từng nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của Liệt Ảnh trước kia, quay đầu nhìn lại, trên bàn đúng là bày toàn các món ăn của Trung nguyên, Liệt Ảnh có lẽ thật sự đã tốn rất nhiều tâm tư.
Liệt Ảnh, dù nàng là một người vô cùng ngang bướng, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương, hơn nữa lại đối với mình thâm tình thắm thiết.
Chẳng qua là ngồi xuống để an ủi nàng một chút thôi, rồi sau đó lại nhanh chóng rời đi là được.
Hề Hề đi đến bàn ăn, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Liệt Ảnh cười trong suốt, lấy tay lau đi hàng lệ, ra lệnh thị nữ rót rượu cho Hề Hề.
Liệt Ảnh nâng lên chén rượu, ngửi qua, phát hiện rượu không có độc, liền uống một ngụm.
“Vân Hề, ngươi hãy nếm thử các món ăn được làm bởi ngự trù ở đây xem, so với ở Trung Nguyên của ngươi thì thế nào?” Liệt Ảnh nhiệt tình gấp cho Hề Hề ít rau nói.
Hề Hề ăn thử một ít, mùi vị không tệ chút nào, còn đã hương vị vốn đã quen thuộc từ lâu.
Từ lúc đến Tái Bắc, nên rất ít khi được ăn thức ăn của Trung Nguyên, Hề Hề không kiềm lòng không được liền nhớ lại khoảng thời gian lúc còn ở Nam Triều, ánh mắt bỗng chốc hóa xa xăm. (Nhớ cái gì ở Nam Triều đây, nhớ cho nhiều, rồi sau này lại phũ bấy nhiêu ==)
Liệt Ảnh phất tay áo, lệnh cho tất cả thị nữ lui ra ngoài, sau đó cửa điện cũng được đóng lại.
Liệt Ảnh vung tay, màn sa đỏ thắm trên chiếc giường lên liền rũ xuống, bên trong bỗng nhiên trở nên mờ khuất hơn.
“Ngươi muốn làm gì?” Bỗng nhiên Hề Hề bừng tỉnh, nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Liệt Ảnh, nên lạnh giọng hỏi.
Liệt Ảnh hoảng hốt, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, cho dù bình thường có ngang bướng ra sao, thì giờ phút này bù lại là thẹn thùng dị thường, nàng lắp bắp nói: “Ta… ta muốn cùng với ngươi… muốn ngươi, ta rất thích ngươi, ta nhất định phải có được ngươi, ta muốn ngươi phải lấy ta.”
Tiểu cô nương nàng vừa nói, bàn tay vừa run rẩy cởi y phục trên người, váy áo nhẹ nhàng rơi xuống dưới, lộ ra đôi vai mảnh mai cùng cơ thể duyên dáng, chiếc cổ trắng nõn mịn màng, còn có chiếc yếm màu đỏ.
Giờ phút này, Liệt Ảnh xinh đẹp tựa như một đóa hoa ngậm nụ bừng nở, tản ra hương thơm quyến rũ lòng người.
Nếu là nam nhân, nhất định sẽ không thể nào kiềm chế được, chỉ là Hề Hề không phải là nam nhân.
Thế nhưng Hề Hề vẫn xấu hổ đến nổi khuôn mặt đỏ bừng, nàng cúi xuống nhặt lên y phục của Liệt Ảnh, chậm rãi mặc lại cho nàng.
Có chút thở dài, vốn tưởng rằng nàng đã thông suốt, không ngờ vẫn nhất mực cố chấp như thế.
Nghĩ có phải nên nói cho Liệt Ảnh thân phận nữ nhi của nàng.
Sớm biết như vậy, đã không cải nam trang, không chừng đã tốt hơn rồi, đúng là tạo nghiệp chướng.
Liệt Ảnh nhìn thấy biểu cảm của Hề Hề, ánh mắt dâng lên nỗi bi ai sâu sắc. Nghiến môi dưới, nàng kiên định hạ quyết tâm, nàng vươn tay ôm lấy eo Hề Hề.
Hề Hề hơi sựng lại, lãnh đạm cười rồi né tránh.
“Vân Hề, ta hôm nay nhất định phải có được ngươi.” Liệt Ảnh vô cùng ngang ngược nói, bỗng nhiên nắm lấy y phục của Hề Hề.
Hề Hề muốn lách người né tránh, liền phát hiện cơ thể của mình không còn linh hoạt nữa, nội lực trong cơ thể đang từ từ biến mất đi. Trong lòng liền lặng xuống, nghi hoặc nhìn về phía Liệt Ảnh.
Liệt Ảnh ôn nhu nói: “Rượu này chỉ bỏ ít hương dược vào, không có độc đâu, là hồng đan quả, chắc chắn không có độc, chỉ là khi ăn cùng thức ăn, hai thứ này kết hợp lại sẽ hóa giải nội lực của ngươi. Yên tâm, ta sẽ không hại chết ngươi, nội lực của ngươi 12 canh giờ sau sẽ khôi phục bình thường.”
“Liệt Ảnh nói xong, tay liền dùng lực cởi y phục của Hề Hề.
Áo ngoài màu xanh như chống bị trút bỏ, lộ ra lớp áo màu trắng bên trong.
Đã mất nội lực, Hề Hề đương nhiên không phải là đối thủ của Liệt Ảnh.
Xem ra thân phận nữ nhi sắp không giấu diếm được nữa.
Hề Hề trong lòng ngược lại rất bình tĩnh, nàng ngồi trên giường tư thế tao nhã, thật sự muốn xem thử công chúa ngang ngược này ép buộc nàng bằng cách nào.
Nhìn thấy vẻ mặt Hề Hề thản nhiên, hai má Liệt Ảnh càng ửng đỏ nhiều hơn.
Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Hề Hề, trong lòng như có lửa thiêu đốt, bàn tay chậm rãi đặt lên ngực Hề Hề, run rẩy cởi lớp y phục cuối cùng của Hề Hề xuống, xuất hiện trước mắt nàng là lớp vải băng ngực màu trắng.
Liệt Ảnh sửng sốt, chẳng lẽ Nam Triều nam tử đều dùng vải quấn ngực mình như thế này, cảm thấy tò mò vô hạn nên nhanh chóng cởi bỏ lớp vải ấy xuống, tuy nhiên xuất hiện lại là bộ ngực đặc trưng của nữ tử y hệt công chúa nàng, Liệt Ảnh bên môi nụ cười đông cứng, khuôn mặt trắng bệt. Khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp trở nên tái nhợt đến cực điểm.
“Nói… tại… sao… đùa giỡn… vui?”
Một câu này của Liệt Ảnh, rất nhanh có thể khiến cho ngươi khác đoán ra được tâm trạng của nàng lúc này, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là không thể tin, cuối cùng chính là tuyệt vọng.
Hề Hề không biết phải an ủi Liệt Ảnh như thế nào.
Nàng chưa từng nghĩ đến việc phải tổn thương Liệt Ảnh, nhưng rồi nàng vẫn phải tổn thương.
Bất quá như thế cũng tốt, nàng sau này sẽ đoạn tuyệt tâm tư.
Liệt Ảnh cả người từ trên giường chậm chạp ngã xuống, nằm trên mặt đất.
Bên trong ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt mờ mịt thất thần.