Mùa xuân ở Tái Bắc thường đến trễ, nhưng năm nay lại có chút ngoại lệ. Mới đầu tháng hai, gió va vào mặt đã ấm áp hơn, không còn tuyết mờ mịt giăng trước mắt nữa, thay vào đó là màu xanh biếc, thi thoảng hòa trong nhiều màu sắc khác.
Năm trước, đột nhiên xảy ra chiến tranh, lòng ai cũng hóa đông, nhất là chuyện Tuyết Sơn Thánh Nữ mất tích, càng khiến con dân thảo nguyên mất đi chỗ dựa tinh thần.
Tuy nhiên, cuộc chiến kia lại chẳng phân thắng bại, đó cũng có thể xem là một điều may mắn, Nam Triều và Bắc Thương quốc tiến đến ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, chiến tranh u ám trên đầu mọi người sau cùng cũng tản ra.
Hiện tại, mùa xuân trở về, lòng người cũng sống lại cùng mùa xuân, tâm tình cũng vì sắc xuân mà xán lạn hẳn lên.
Kỳ thật, những người con của thảo nguyên vốn rất cứng cỏi, không gì có thể làm bọn họ suy sụp. Bọn họ đem những nỗi đau mất người thân áp xuống đáy lòng, cứng cỏi đứng lên, bắt đầu một mùa xuân mới.
Tới cùng gió xuân còn có một chuyện oanh động cả nước và một sự kiện trọng đại khác.
Chuyện vui chính là hôn sự của Liệt Ảnh công chúa và Toan tú tài của Nam Triều. Một trong những đóa hoa xinh đẹp hàng đầu của thảo nguyên rốt cuộc cũng có chủ. Toan tú tài may mắn đến từ Nam Triều kia, xem vẻ bề ngoài tay trói gà không chặt, may mắn trời sinh tướng mạo tuấn mỹ thoát tục, liền mê hoặc được Liệt Ảnh công chúa. Tuy nhiên, theo những tin tức kín đáo khác, hắn chính là hoàng thất Nam Triều, hiện giờ Nam Triều và Bắc Thương quốc biến chiến tranh thành tơ lụa, hôn sự lần này còn có ý nghĩa liên hôn, nghe nói Nam Triều còn cử đại thần đích thân đến chúc mừng.
Sự kiện trọng đại còn lại chính là Dũng Sĩ đại hội mỗi năm một lần, mùa đông năm trước, bởi vì ai cũng chìm trong đau thương, Dũng Sĩ đại hội cũng không thể tiến hành đúng hạn.
Hiện tại, nhờ lão Thiền Vu và Yên Thị đề xuất, Dũng Sĩ đại hội sẽ tổ chức vào mười tám tháng ba, hôm ấy cũng là ngày thành thân của công chúa.
Nhắc đến Dũng Sĩ đại hội, ở thảo nguyên ai cũng đều nhớ đến dũng sĩ đứng đầu Dũng Sĩ đại hội năm trước. Thiếu niên một thân áo xanh, tóc cũng vấn bằng vải lụa xanh, đặc biệt tiêu sái tuấn tú, sau sự kiện lần đó, hắn đã cướp đi không ít trái tim của các cô gái, trong đó có trái tim của công chúa Liệt Ảnh bướng bỉnh. Tuy nhiên, sau bữa tiệc đêm đó, hắn mất tích vô cùng thần bí, sau không thấy mặt ở thảo nguyên nữa. Theo kể lại, hắn đã phi lễ với Liệt Ảnh công chúa, nên đã bị Tả Hiền Vương cũng chính là Thiền Vu hiện tại một tiễn bắn chết.
Nhưng kể lại dù sao gì cũng là kể lại, không đáng tin, bọn họ không tin một thiếu niên như tiên trong đại hội lại làm ra chuyện như vậy, trong lòng bọn họ vẫn luôn hy vọng có thể gặp lại vị thiếu niên tuấn mỹ ấy. Chỉ là, bọn họ cũng biết đó chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Giang sơn tài tử nối tiếp tài tử, không biết dũng sĩ của năm nay sẽ là ai.
Ngày mọi người chờ đợi đã sắp đến, không khí trên thảo nguyên vô cùng náo nhiệt. Dù vậy, Hoàn Nhan Liệt Phong một mình trong điện, lại tựa hồ mãi mãi cũng không cảm nhận được niềm vui ấy.
Trong viện Tuyên Minh, vẫn còn xót lại vài cành mai, không có màu sắc nảy mầm của mùa xuân, nếu là nơi khác, sớm có hoa thơm nở rộ cây xanh nảy mầm, sáng sủa tươi đẹp, nhưng nơi này vẫn như cũ một sân u ám lạnh lùng, thi thoảng có vài cánh hoa từ trên cây rơi xuống, cánh hoa tàn màu đỏ mang theo sự thê lương.
Đứng trước cửa điện là Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn biết, từ khi Hề Hề rời đi, cũng mang đi hết thảy mọi thứ của hắn, hắn sớm đã chẳng còn hoan hỉ với quyền lợi nữa.
Từng nghĩ đến, đau thương sẽ trôi qua theo thời gian, dần nhạt đi, nhưng Liệt Phong phát hiện mọi chuyện không phải như vậy, nỗi đau kia như rượu mạnh, ngấm càng sâu càng cay nồng hơn. Trong lòng rất thường hay trống trải, hắn biết, trong lòng hắn đang có một vết rách chậm rãi mở rộng, một ngày nào đó, sẽ vỡ thành hai nửa.
Trước mắt hắn, một màu đen, màu đen vô cùng vô tận. Hắn biết, ông trời đang trừng phạt hắn.
Đã không còn hoa tươi cây xanh, cũng không còn trời cao mây trắng, chỉ còn hình bóng nữ áo trắng phiêu phiêu trong trí nhớ. Gió mang đến hương mai nhàn nhạt, bay vào chóp mũi hắn, nghĩ đến chuyện Hề Hề khi xưa ăn hoa mai, khóe môi khẽ cong lên, một ý cười lăn tăn hiện lên. Kỳ thật, hắn tình nguyện vĩnh viễn không nhìn thấy, như vậy hắn có thể lánh mình trong bóng tối, nhớ lại những chuyện ngày xưa cùng nàng, không bị những chuyện trước mắt quấy nhiễu.
Hắn từ trong điện chậm rãi đi ra ngoài, đứng dưới táng cây, bỗng nhiên chưởng một chưởng về thân cây, hoa rơi xuống lả tả, hắn nghiêng tai lắng nghe, vung tay áo lên, hoa rơi bị cuốn vào trong tay áo.
Hắn lấy ra một cánh hoa, đưa vào trong miệng, một hương thơm phả ra trong miệng, mùi vì đắng chát nhàn nhạt nhưng lại trong trẻo tan ra. Hắn tinh tế thưởng thức, giống như đang thưởng thức tình cảm đã chết của mình.
Một trận tiếng bước chân khẽ đánh gảy sự nhấm nháp của hắn, hắn không giận chỉ hơi nhíu mày.
Giọng nói trong trẻo của Liệt Ảnh công chúa truyền đến, “Đại ca, muội tìm được một vị thần y đến xem mắt cho huynh!” Vẻ mặt Liệt Ảnh vô cùng vui mừng.
“Thần y?” Liệt Phong quay đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh, trên này còn có thần y sao? Từ sau khi mắt hắn mù, không ngừng có người tự xưng là thần y đến chữa cho hắn, nhưng không có ai có thể chữa được, hắn sớm tuyệt vọng.
“Đại ca, xin huynh hãy tin, y thuật của người thật sự rất cao, mấy ngày trước, người chữa khỏi cho một cô nương đã mù nhiều năm trong tộc Bố Đáp, muội và nhị ca trăm cay nghìn đắng mới có thể tìm được người đấy.”
Sau khi nghe Liệt Ảnh giải thích, lão bà bà bên cạnh không tiếng động xem xét Liệt Phong.
Hắn một thân hắc y như âm hồn trong ngày xuân, hắn giống như cố ý lãng tránh ánh mặt trời, đem bóng dáng như chạm trổ từ ngọc giấu sau bóng râm của hoa mai, khóe môi hơi cong lên, nụ cười lạnh như có như không. Tựa hồ ánh nắng ấm áp, cũng không thể chiếu rọi được lòng hắn. Đôi mắt đen của hắn trong trẻo mà thanh thúy, chỉ khi quan sát thật kĩ, mới phát hiện trong ấy vẫn còn ánh sáng.
Tuy nhiên, mắt mù không hề làm tổn hao gì đến sự tuấn mỹ của hắn, hắn vẫn anh tuấn tiêu sái như ngọc thụ lâm phong, chỉ là tiều tụy thê lương đi.
Lão bà bà khẽ cười, lòng thầm thở dài, một người tuyệt thế vô song như thế, trách sao Hề Hề ngã lòng với hắn.
“Bản Thiền Vu không nghĩ trị được, muội đưa thần y đi đi!” Liệt Phong lạnh giọng nói, dứt lời liền phất tay áo đi vào trong điện, không ngờ bà bà lại lấy từ trong tay áo ra một cái gương đồng, phản xạ ánh nắng chiếu vào mắt hắn.
Liệt Phong cả kinh, vội vàng né tránh, lạnh giọng hỏi: “Bà là ai !?”
Lão bà bà mỉm cười: “Thiền Vu vì sao phải né tránh?” Liệt Phong cứng đờ người, hắn đâu có né tránh, vừa rồi hắn hình như cảm nhận được một ánh sáng rất mạnh lóe lên, cũng không biết là thật hay ảo giác.
“Mắt của Thiền Vu vẫn rất tốt, không phải bị mù!” Lão bà bà cười tà nói, bộ dạng vô cùng phúc hậu, một đầu tóc bạc dưới ánh mặt trời lóe sáng.
“Xin chỉ giáo?” Liệt Phong bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt đen thâm sâu nhìn lại, làm cho lão bà bà trong lòng phát lạnh, ngay cả khi bị mù, đôi mắt vẫn sắc bén như vậy.
“Vừa rồi ta mới làm ánh nắng phản xạ vào mắt ngươi, ngươi liền có cảm giác, thật ra hai mắt ngươi không sao cả.” Lão bà bà chậm rãi nói.
“Không thể như thế, vì nếu như vậy sao đại ca không nhìn thấy?” Liệt Ảnh không tin hỏi lại.
“Đó là bởi vì hắn không muốn nhìn thấy, đây là tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm dược, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành bó tay, xin cáo từ!” Nói xong, lão bà bà liền xoay người rời đi.
Liệt Ảnh không cam lòng đuổi theo, không ngừng hỏi lão bà bà: “Thần y, người không thể chữa được thật sao?”
Lão bà bà vừa đi vừa nói: “Không có biện pháp, không biết Thiền Vu gặp phải chuyện gì mà thương tâm đến vậy?”
“Là!” Nghĩ đến Hề Hề đã chết, vẻ mặt Liệt Ảnh buồn bã.
Lão bà bà nhìn bộ dạng buồn bã của Liệt Ảnh, nói: “Tìm được nguyên nhân khiến mắt hắn mù, sau đó liên tục khuyến khích hắn, mắt hắn tự nhiên sẽ nhìn thấy lại.”
Khuyến khích, khuyến khích thế nào đây? Có lẽ chỉ khi làm Hề Hề tỷ sống lại, đại ca mới có thể nhìn thấy ánh sáng. Tuy nhiên, nếu nàng mất thật. Chẳng lẽ đại ca phải mù cả đời sao?
“Không dám dối gạt thần y, nguyên nhân khiến Thiền Vu bị mù là vì người trong lòng huynh ấy đã cách thế, nhưng người chết không thể sống lại, chỉ sợ không thể khuyến khích huynh ấy được, không biết thần y còn biện pháp nào khác không?”
Hai mắt lão bà bà bỗng nhiên lóe sáng, “Không ngờ Thiền Vu lại là một người trọng tình như thế.” Bà bà lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc để thoa đưa vào tay Liệt Ảnh, nói: “Mỗi ngày thoa cho hắn ít thuốc này, tránh để hắn nhìn thấy ánh sáng mạnh, hai mắt sẽ không chịu nổi.” Dứt lời, liền ung dung rời đi, không chút nào để ý đến sự kêu với theo của Liệt Ảnh. Trong viện, vẻ mặt Liệt Phong vẫn không thay đổi đứng dưới tàng mai. Trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, hắn thừa nhận lão bà bà vừa nãy nói rất đúng, từ khi Hề Hề rời đi, hắn không còn muốn nhìn thấy thứ gì nữa.
“Đại ca, muội…” Liệt Ảnh chậm rãi đi về phía Liệt Phong, muốn nói rồi lại thôi.
“Ảnh Nhi, muội sắp làm tân nương rồi, còn không vui sao?” Liệt Phong cảm nhận được Liệt Ảnh đang buồn bã, nên hỏi.
“Đại ca, thật ra muội và nhị ca đã gạt huynh.” Liệt Ảnh không chút do dự nói.
“Chuyện gì?”
“Kỳ thật hôm ấy ở Tuyết Sơn, người nằm trong quan tài không phải Hề Hề tỷ, ta và nhị ca sợ ngươi sẽ đào bới mãi ở Tuyết Sơn, nên mới nói vậy.”
Cơ thể Liệt Phong khựng lại, thật ra hắn vốn cũng không tin tưởng Hàn Tuần, nhưng nghĩ đến Trầm Phong và Liệt Ảnh cùng gật đầu, hắn mới tin đó là thật. Sau khi nghĩ kĩ lại, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, mới lại sai La Cáp đến Tuyết Sơn, biết được, Trầm Phong vẫn còn thay hắn đào bới ở Tuyết Sơn. Hắn thế mới biết, ngày đó người trong quan tài không phải Hề Hề.
Hắn bí mật cho người tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức gì của nàng, tuy rằng hắn không bỏ cuộc, nhưng hắn biết hi vọng ngày càng xa vời.
“Ảnh Nhi, đại ca không trách các ngươi, sắp đến ngày vui của muội rồi, mau đi chuẩn bị đi!” Liệt Ảnh gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Chuyện của Hàn Tuyên và Liệt Ảnh khiến hắn có chút bất ngờ, hắn kinh ngạc vì Hàn Tuyên vốn một mực si tình với Diệp Từ Dung, nhưng lại chuyển biến nhanh như vậy. Tuy nhiên, khi hắn nói chuyện với Hàn Tuyên, hắn phát hiện, Hàn Tuyên đã hoàn toàn thoát khỏi mối tình kia, có lẽ Liệt Ảnh đã cứu lấy hắn, ở phương diện tình cảm, Hàn Tuyên lần này rất dứt khoát cứng rắn, không còn nhu nhược như trước kia.
Dùng thanh kiếm trí tuệ để cắt đứt sợi dây tình cảm, kỳ thật cần có dũng khí rất lớn. Liệt Phong nghĩ, ở phương diện nào đó, bản thân mình có khi còn không sánh bằng Hàn Tuyên, vì hắn không thể cắt đứt với Hề Hề.
Hắn hơi cười khổ, kỳ thật là hắn không nỡ cắt đứt, hắn sẽ làm bạn suốt đời với đoạn tình cảm này.
“Ô Lũy Hòa, sứ giả của Nam Triều đã đến chưa?” Nghĩ đến đại hôn sắp tới của Liệt Ảnh, Liệt Phong hỏi.
Ô Lũy Hòa không biết từ chỗ nào đi ra, “Bẩm Thiền Vu, sứ giả của Nam Triều vừa đến, Tả Hiền Vương đã an bài bọn họ nghỉ tạm trong phủ!”
“Hàn Tuần phái ai đến?”
“Võ Uy tướng quân Diệp Khải Phong, còn có…” do dự một chút, Ô Lũy Hòa cuối cùng nói tiếp: “Thái Dung công chúa Diệp Từ Dung cùng theo Diệp Khải Phong đến đây.”
“Vậy ư?” Liệt Phong khựng người lại, kế tiếp mỉm cười: “Nàng cũng đến đây?” Không biết Hàn Tuyên có bị tình cũ lay động không, Liệt Phong có chút lo lắng. Chẳng lẽ Hàn Tuần muốn phá rối bọn họ?
“Thiền Vu, Nam Bắc khách điếm đã bị một người hành tung thần bí bao hết, thuộc hạ không có tra được thân phận của hắn!”
“Nhanh chóng điều tra!” Liệt Phong hạ lệnh.
Người thần bí? Là ai? Chẳng lẽ… hắn cũng đến đây?
Khách điếm Nam Bắc, Hề Hề bất an ngồi trên ghế.
Mùa đông năm trước, chuyện tuyết lở cũng chẳng phải ngoài ý muốn gì, là nàng xin chỉ thị của Thánh Sư, rồi tạo tuyết lở. Trận tuyết lở ấy cũng thật hiệu quả, ngưng hẳn chiến tranh. Hiện tại Nam Triều và Bắc Thương quốc thật sự ký hòa ước, không xâm phạm lẫn nhau, mở rộng giao hảo, tình cảnh vô cùng tốt đẹp.
Đúng là điều mọi người kỳ vọng.
Khi xảy ra tuyết lở, các tỷ muội trước đó đều đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở dưới mật thất, trong mật thất có đủ lương thức và nước, cũng đủ duy trì mấy tháng.
Tuy nhiên, khiến các nàng không tưởng nhất chính là, Hoàn Nhan Liệt Phong và Hàn Tuần binh sĩ người ngựa, ở lại Tuyết Sơn một tháng có thừa, rồi mới bỏ đi. Nhưng khi đi rồi lại cho quân lính bí mật đóng quân ở những nơi trọng yếu tại vách núi. Mãi đến nhiều ngày sau, vì hôn sự của Liệt Ảnh công chúa và Dũng Sĩ đại hội, quân lính mới nới lỏng, các tỷ muội ở Tuyết Sơn mới lén lút đi ra.
Nếu còn tiếp tục kéo dài hơn nữa, các nàng sẽ cạn kiệt lương thực.
Từ lúc rời khỏi Tuyết Sơn, Thánh Sư đã giải tán hoàn toàn các tỷ muội, nàng từng thề: “Cuộc đời này vĩnh viễn sẽ không yêu, trừ phi Tuyết Sơn sụp đổ”. Hiện tại Tuyết Sơn thật sự đã sụp đổ, lời thề cũng coi như được giải, trên thảo nguyên sẽ không bao giờ còn… Thánh Nữ, các nàng đều có thể thành thân. Tuy nhiên, mặc kệ ra sao, vẫn phải giữ lòng hành hiệp trượng nghĩa như cũ.
Vốn Hề Hề muốn cùng mẫu thân xuống núi đi tìm Diệp Khải Phong, giúp bọn họ giải bỏ khúc mắc. Hề Hề nhìn ra được, thật ra mẫu thân và phụ thân vẫn đối nhau hữu tình, nhưng mẫu thân lại cố chấp muốn ở lại Tuyết Sơn, bà nói, chuyện cũ đã rồi, không thể quay đầu nữa.
Hề Hề bất đắc dĩ, cũng muốn ở lại bên cạnh mẫu thân, nhưng lại nghe nói hai mắt Liệt Phong đã mù, nên liền theo Thánh Sư xuống núi đi chẩn mắt cho hắn.
Hiện giờ, Thánh Sư vẫn chưa quay về, lòng Hề Hề lại như đánh trống. Ngoài cửa phòng gió thổi cỏ lay, nàng liền khẩn trương đứng lên, mắt nhấc theo cơ thể, nhìn xem có phải Thánh Sư đã về, khi biết không phải Thánh Sư, nàng mới chậm chạp bình tĩnh lại.
Hề Hề luôn luôn trấn tĩnh hiện tại có chút mất khống chế. Vì sao lại mù? Nghĩ đến một người luôn kiêu ngạo, hiện giờ không ngờ lại, lòng Hề Hề khổ sở.
Chỉ đành chờ Thánh Sư về, mang theo tin tốt. Nhưng vào lúc này, chợt nghe ngoài viện vang lên tiếng ồn ào, tiếp theo là tiếng tiểu nhị gõ cửa: “Khách quan, mời nhanh ra khỏi đây!”
“Chuyện gì?” Hề Hề mở cửa hỏi.
“Là như vầy” Tiểu nhị khép nép ngoài của nhỏ giọng giải thích, “Mấy ngày trước khách điếm chúng ta đã có một quý nhân bao, hiện tại vị quý nhân đó đã đến. Tiểu nhân sẽ trả lại ngân lượng cho khách quan, phiền khách quan đến nơi khác ở trọ, thật sự rất xin lỗi.” Tiểu nhị khom lưng nói.
“Đã bị người khác bao, sao còn để chúng ta vào, hiện giờ gần đến Dũng Sĩ đại hội, làm sao thuê được khách điếm khác đây? Huống chi, ta cũng đâu phải chỉ có một người.” Hề Hề nói, thật ra Hề Hề cũng ngầm hiểu được, đây chẳng phải bao trước gì, mà chỉ là mới đây thôi, chỉ là bọn họ tìm được vị khách hậu hĩ hơn.
“Vẫn phiền khách quan dọn đi giúp, chúng tôi thành thật xin lỗi!” Tiểu nhị cầm ngân lượng trả lại cho Hề Hề, không ngừng năn nỉ.
Thái độ của tiểu nhị khiến Hề Hề khó xử, giờ phút này nếu đi, Thánh Sư về không tìm thấy mình thì sao.
Hề Hề nán lại trên lầu hai, tò mò không biết vị quý nhân kia là ai mà bao cả khách điếm, nên liền ngóng về sân viện dưới lầu.
Trong sân có mấy chiếc xa ngựa, kéo xe toàn những tuấn mã, không phải người bình thường trong giang hồ có thể có được. Trong sân có tốp năm tốp ba nhóm người hầu, bề ngoài rất bình thường, nhưng Hề Hề vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra họ chẳng phải những người hầu bình thường, mà đều có võ công.
Đảo mắt, liền nhìn thấy chủ nhân của bọn họ đang đứng giữa viện, có lẽ là đang đứng chờ người dọn dẹp phòng nghỉ cho hắn.
Bóng lưng kia không hiểu vì sao có chút quen thuộc, lòng Hề Hề cả kinh, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, vị chủ nhân kia đã chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy vô tình hữu ý quét mắt về phía nàng.
Hề Hề không nhịn được thở hắt ra, hai người đúng là oan gia ngõ hẹp, oan gia bọn họ, đến đây rồi vẫn gặp, đường đúng là nhỏ hẹp quá.