Lúc quay về Thi Hạ Dương rõ kinh ngạc, đống đạo cụ đã được xếp thành hàng trên giường – mấy cái này có vẻ sướиɠ đấy, nhưng với người chưa thử bao giờ thì số lượng này vẫn khiến cậu nhũn chân.
Một nửa là hưng phấn nhũn cả chân, một nửa là hồi hộp nhũn cả chân.
Chắc mình sẽ bị chơi hỏng luôn, nhỉ?
Thi Hạ Dương nghĩ vậy.
Uông Thịnh nhìn thân thể vẫn còn ướt nước của cậu: "Lau khô đi, rồi lên giường".
Thi Hạ Dương chơi xấu: "Anh lau cho em đi".
Uông Thịnh bó tay, đành tự cầm khăn tắm bọc lấy người cậu, lau khô từng chút một.
Thi Hạ Dương nói: "Ê Uông Thịnh, anh biết chơi thật đấy".
"Không thì sao mà thỏa mãn em cho được?". Lau cho người yêu khô ráo rồi, Uông Thịnh còn tiện thể đánh nhẹ vào mông cậu, cái mông run run mềm mụp trông rõ là đáng yêu.
Thi Hạ Dương cười: "Đừng có vu khống người tốt, sao mà nói em như thằng nghiện thế!".
Cậu bò lên giường, vừa nghịch cái đuôi cáo kia vừa cười, thì thầm: "Nhưng lúc nhìn anh thì hình như em nghiện thật, anh thử nói xem có phải bệnh hay không?".
Uông Thịnh cười cười, bước sang hôn cậu.
Thi Hạ Dương chuẩn bị đón nhận nụ hôn triền miên mà lại đột nhiên bị người ta đẩy ngã trên giường, ngay giây tiếp theo đôi tay bị còng khóa lấy.
Thi Hạ Dương không phản kháng, để mặc cho Uông Thịnh "bỡn cợt" mình.
Hai tay hai chân đều đã bị trói lại, đôi tay còn bị ghìm lên đỉnh đầu, Thi Hạ Dương cười hỏi: "Anh cảnh sát muốn cưỡng hiếp tôi ư?".
Uông Thịnh thực sự không biết Thi Hạ Dương nghĩ gì suốt một ngày dài, nhưng dạo gần đây cậu xem toàn ŧıểυ thuyết và phim điện ảnh dành cho người lớn, bình thường cũng hay đòi chơi cosplay, hắn quen rồi.
"Không có hứng thú". Uông Thịnh nắm cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên hôn. "Tôi không chơi trò ép buộc".