Bên tai cậu toàn tiếng Uông Thịnh gõ phím lạch cạch, tốc độ đánh chữ này chắc đứa khác có độc thân hai mươi năm cũng không theo kịp.
Trâu bò quá đi.
Thi Hạ Dương ngắm mà lòng lâng lâng.
Cậu nhìn mãi nhìn mãi, mí mắt ngày càng trĩu nặng, mà mí mắt càng nặng lại càng buồn ngủ.
Uông Thịnh đã được thả lỏng về cả thể xác và tinh thần đang chăm chú viết luận văn, thực ra cái kiểu luận văn tổng kết cuối kì này không có yêu cầu gì cao về số chữ hay trình độ, với hắn thì mấy ngàn từ cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Nhưng có dễ đến đâu thì cũng cần thời gian hoàn thành.
Đến khi Uông Thịnh viết xong, trời đã tối.
Hắn quay đầu lại, phát hiện nhóc con nằm ườn trên giường kia chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Uông Thịnh nheo mắt nhìn cậu, cứ thấy nhãi con này chắc chắn có chuyện giấu mình.
"Có phải em giấu tôi dùng nó làm gì rồi không?".
Thi Hạ Dương cười hì hì như chột dạ: "Có đâu, lúc anh không ở nhà em ngoan lắm".
Chú thích:
[1] Ở đây Uông Thịnh nói thành ngữ 食言而肥 – nghĩa là vì tư lợi mà bội ước, nghĩa trên mặt chữ thì là nuốt lời sẽ béo phì, khúc sau Uông Thịnh còn trêu Thi Hạ Dương y hệt nên mình quyết định để nghĩa đen chứ không edit thành nghĩa bóng.