Thi Hạ Dương cố ý kẹp thật chặt, đong đưa thật da^ʍ đãиɠ, lại còn vừa đong đưa vừa hỏi: "Sao chồng không gõ nữa?".
Sao không gõ nữa?
Rõ ràng cậu biết tỏng.
Lúc đầu Thi Hạ Dương còn nghĩ: có lẽ một lúc nào đó cậu sẽ chán Uông Thịnh, nghe người ta đồn giới trẻ cả thèm chóng chán mà.
Nhóc con có nội tâm phong phú này còn lén lút thở dài, chui vào lòng Uông Thịnh đã mơ màng sắp ngủ, tự nói với mình: Tranh thủ lúc chưa chán mà đối xử với cậu ta thật tốt thôi.
Kết quả thì sao?
Kết quả là cậu phát hiện mình chẳng những không chán Uông Thịnh mà còn ngày càng thích hắn nhiều hơn.
Lúc không ở bên nhau Thi Hạ Dương cứ ủ rũ uể oải, ở trường trông rõ chán đời, chỉ những khi gọi điện hay nhắn tin cho Uông Thịnh cậu mới cười tươi.
Lúc trước từng có người tỏ tình với Thi Hạ Dương, cậu thẳng thừng từ chối: "Có người yêu rồi có người yêu rồi, tôi thích ảnh lắm, tạm thời chưa có ý định ngoại tình".
Cậu kể lại chuyện này cho Uông Thịnh như kể công, nhưng lại bị hắn niết đào: "Tạm thời? Nghĩa là sau này em sẽ cân nhắc à?".
Lúc ấy Thi Hạ Dương cợt nhả đáp: "Thế thì phải xem duyên hai đứa mình bền được bao lâu".
Duyên bền được bao lâu thì chẳng biết, nhưng đến giờ sợi tơ hồng vẫn chưa đứt gãy. Thi Hạ Dương chỉ muốn nó quấn riết lấy hai người càng lâu càng tốt, cũng muốn Uông Thịnh ở bên cậu càng lâu càng tốt.
Cậu nghĩ mãi không ra, mình nhìn kiểu gì cũng là một đứa rõ kiêu ngạo, có ai ngoài kia không gọi mình là "anh Dương"? Vậy tại sao anh Dương đứng trước mặt Uông Thịnh lại chỉ muốn hóa thành bé cưng yêu kiều mông ướt đẫm?
Sau đó Thi Hạ Dương tổng kết đáp án, đây là điều kì diệu của cuộc sống.
Thi Hạ Dương chưa bao giờ lấy lòng ai, nhưng chỉ có Uông Thịnh là ngoại lệ.
Thi Hạ Dương định phản bác, muốn nói mình không vô dụng đến mức ấy, kết quả lại bị Uông Thịnh đâm vừa mạnh vừa nhanh hơn tới độ chẳng thốt nổi chữ nào.