Giọng hắn vốn thuộc dạng trầm thấp trong số các nam sinh trung học, giờ Uông Thịnh còn cố ý đè giọng xuống thêm. Trong âm sắc trầm trầm có giấu sự gợi cảm chết người, khiến Thi Hạ Dương thấy như bị điện giật trong nháy mắt.
Thi Hạ Dương kinh hãi, muốn trốn sang bên theo bản năng rồi lại bị nhéo một cái thật mạnh trên đùi, đau tới mức phải kêu lên.
Cậu cau mày nhìn sang, mới phát hiện của Uông Thịnh cũng đang cứng ngắc.
Đến lúc này Thi Hạ Dương mới ý thức được một việc rất nghiêm trọng - ** má, Uông Thịnh là một tên đồng tính luyến ái trong truyền thuyết.
Còn một vấn đề khác nghiêm trọng hơn nữa - cậu cũng vậy.
Uông Thịnh dần sờ lên trên thật chậm, lòng bàn tay dán sát vào đùi Thi Hạ Dương, ngón tay hơi mân mê qua một lớp quần đồng phục.
Uông Thịnh cười cười, Thi Hạ Dương nhìn nụ cười ấy mà phát hoảng - chắc chắn hắn không có ý gì tốt.
Khi một người rất đẹp trai cười mà như không, thì chắc chắn trong lòng hắn đang mưu tính chuyện gì đó không giống con người.
Trích lời Thi Hạ Dương.
Uông Thịnh: "Muốn tôi giúp cậu không?".
Một bông pháo hoa chói sáng nổ tung trên đỉnh đầu Thi Hạ Dương.
"Cậu nói gì cơ?".
Uông Thịnh rất tuân thủ nguyên tắc "lời hay không nói hai lần", hắn với tay vào thẳng đũng quần cậu.
Thi Hạ Dương khiếp hãi đến mức chưa kịp phản ứng thì thằng em đã bị túm lấy, cậu ngả người ra sau, nhào thẳng vào lồng ngực Uông Thịnh.
Uông Thịnh nghiêng người ôm lấy cậu, một tay khoác vai Thi Hạ Dương, một tay móc dương v*t cứng ngắc của cậu ra.
"Đẹp lắm". Hắn cười bên tai cậu. "Màu hồng nhạt, thanh tú đáng yêu".
Đầu óc Thi Hạ Dương đã hoàn toàn ngừng hoạt động, trước giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gốc rễ sinh mệnh của mình sẽ nằm trong tay một người con trai khác.
Mà quan trọng hơn, chẳng hiểu sao cậu lại thấy sướиɠ sướиɠ.
Mà ở tai kia Uông Thịnh còn đang thấp giọng nói những lời chẳng đứng đắn chút nào, cướp mất linh hồn nhỏ bé của cậu.
"Chảy nước này". Hắn tuốt mạnh thằng nhỏ của Thi Hạ Dương, chưa tới một lúc sau phần lỗ sáo đã chảy ít nước nhờn trong suốt.
Nhất thời Thi Hạ Dương chưa dám nhìn thẳng vào cảnh ấy, cậu chỉ thấy sướиɠ, sướиɠ tới mức cắn môi quay đi, vùi mặt vào cổ Uông Thịnh.
Uông Thịnh nhân cơ hội đó mà ôm cậu chặt hơn, hắn nhắm mắt, hưởng thụ tất thảy giờ phút này.
Hắn hít sâu một hơi, ngửi mùi hương trên người cậu.
Giờ là mùa hè, nhãi con này vừa chạy xong nên cả người đầy mồ hôi. Nhưng mùi hương trên người cậu chẳng khó chịu chút nào, nó như thuốc kích dục, như hương chanh ủ trong cái nắng gắt giữa trưa hè.
Uông Thịnh thích chanh, hắn từng tưởng tượng mình đổ nước chanh lên người Thi Hạ Dương, rồi liếʍ sạch từng chút một.
Chanh ấy à, trong vị chua còn lẫn chút ngọt khó mà nhận ra.
Đó cũng là định nghĩa thích hợp nhất Uông Thịnh dùng để hình dung hương vị của mối tình đầu.