"Thì mấy thứ linh tinh". Thi Hạ Dương liếʍ quy đầu hắn. "Nhanh nhanh, hợp tác đi nào".
Hợp tác kiểu gì?
Uông Thịnh không rành mấy cái này.
Cuối cùng học sinh xuất sắc cũng có sở đoản, Thi Hạ Dương vui lắm.
"Để em để em, hôm nay em mới là học sinh xuất sắc". Cậu đẩy Uông Thịnh ngã xuống sô pha, dán lấy hắn nhũn nhùn nhùn như không xương: "Này anh đẹp trai, có cần phục vụ đặc biệt không?".
Uông Thịnh híp mắt nhìn cậu, chỉ cười không đáp.
"À, hóa ra bị câm!". Thi Hạ Dương dùng ngón tay nâng cằm Uông Thịnh. "Em vốn lương thiện, nể anh bị câm nên không thu tiền đâu nha".
Một tay Thi Hạ Dương đỡ dương v*t Uông Thịnh và một tay kéo sợi dây sau lưng quần chữ T.
Lúc ngồi xuống, cái quần kia bó đến mức cậu thấy khó chịu – thằng em bị bó chặt sắp nổ mất.
Cậu cau mày, nhưng vẫn dứt khoát ngồi xuống.
Thi Hạ Dương nhẹ thở hắt, buông sợi dây kia ra.
Đôi tay hư hỏng luồn vào áo Uông Thịnh, da^ʍ đãиɠ sờ tới sờ lui trên da thịt người ta.
"Nhóc câm có dáng người không tệ đâu nhỉ". Thi Hạ Dương mυ"ŧ lấy đầu ngực hắn cách lớp áo. "Phía dưới cũng to bự".
Uông Thịnh kệ cho cậu nghịch mà không cản, còn sợ cậu ngã mà vòng tay qua eo.
"Ở đâu cũng đẹp, nhưng tiếc là bị câm". Thi Hạ Dương ngẩng đầu liếʍ môi Uông Thịnh. "Em còn muốn nghe anh rêи ɾỉ nữa mà".
Thi Hạ Dương bây giờ đã thành thạo tư thế cưỡi ngựa lắm rồi, lúc trước Uông Thịnh chỉ dẫn từng tí một, giờ nó đã thành sở trường của cậu.
Đong đưa eo trước sau, vừa đong đưa vừa cắn môi rêи ɾỉ.
Dạo này Thi Hạ Dương xem khá nhiều AV, học cách quyến rũ đàn ông, đa dạng tới mức Uông Thịnh cũng phải thấy kinh ngạc.
Mấy từ ngữ ô uế phun ra từ trong miệng cậu, câu sau lại hưng phấn hơn câu trước, Uông Thịnh càng nghe cây hàng càng to tợn, hắn không nhịn được mà bóp mông Thi Hạ Dương thật mạnh.
Dâm quá.
Không trói tên nhóc này bên người mình thì đúng là không yên tâm.
Uông Thịnh đột nhiên đứng dậy ôm Thi Hạ Dương thật chặt, rồi lại đè cậu xuống sô pha.
dương v*t ở cửa sau trượt ra ngoài, hắn không vội cắm vào thêm lần nữa mà cúi người liếʍ thằng em Thi Hạ Dương cách lớp vải ren.
Nơi ấy nóng bỏng, đã gần tuôn trào.
Đầu lưỡi hắn nhanh chóng khiến cái bọc phồng phồng kia ướt đẫm.
Thi Hạ Dương thở gấp đến độ choáng váng, sướиɠ đến độ choáng váng.
Cậu ưỡn hông lên không cho Uông Thịnh dừng, lại còn kéo tay hắn đặt lên ngực mình.
Dù có làm bao nhiêu lần Thi Hạ Dương cũng chẳng chịu nổi sự trêu chọc của Uông Thịnh, chẳng bao lâu đã gần lên đỉnh.
Thi Hạ Dương ôm chặt Uông Thịnh, nhất quyết không cho hắn làm gì nữa. Cậu chật vật nhoài đến hôn lên môi hắn, nói như cầu xin: "Chồng vào đi, vào trong em đi, em muốn bắn cùng lúc với anh".
Yêu cầu này hơi khó, Uông Thịnh cắn môi cậu cười: "Phải xem em có nhịn được không đã".
Lần nào Thi Hạ Dương cũng đòi bắn cùng Uông Thịnh, nhưng bao giờ cậu cũng giao hàng trước – người ta bắn một lần thì cậu phải hai lần, mà lần thứ hai cũng là bắn trước.
Cùng là nam, sao lại có chênh lệch lớn thế?
Thi Hạ Dương nói: "Em nhịn được mà".
Cậu leo lên người Uông Thịnh, mặt đối mặt mà ôm nhau.
Thi Hạ Dương hơi nâng mông, để thằng em cậu âu yếm kia đi vào cơ thể mình thêm lần nữa.
Uông Thịnh thúc thật mạnh, cả cái sô pha bị họ làm cho nhăn nhúm và bừa bộn.
Thi Hạ Dương đã quên hẳn vụ gác mái, làm càn ở đây là được rồi.