Thi Hạ Dương đột nhiên sững lại, lông mày như muốn bay lên: "Cậu ta không phải bạn trai tôi, sao tôi lại yêu một đứa phiền phức như thế được!".
Nhóc đeo kính nhìn cậu rồi cũng cười, cảm thán: "Hai người tốt thật".
"Tôi tốt thôi, cậu ta chẳng ra gì". Thi Hạ Dương hất nhẹ gọng kính cậu nhóc. "Về học đi, sau này bị bắt nạt thì nhớ đánh trả, cậu càng nhịn chúng nó càng quá đáng đấy".
Nhóc đeo kính lại cúi đầu.
"Tôi... đáng bị vậy".
"Hở, tại sao?".
Nhóc đeo kính cắn môi không nói.
Cái thói ham tám chuyện của Thi Hạ Dương lại cháy hừng hực, ban nãy Uông Thịnh còn ở nên cậu chẳng đào bới được gì, giờ cái tên "phiền phức" đi rồi thì thiên hạ này là của cậu chứ sao.
"Ê, tôi hỏi này, cậu dùng bút người ta làm gì đấy?". Thi Hạ Dương nói. "Lần sau thiếu bút thì cứ tìm tôi, tôi nhiều bút thừa lắm, đừng có dây vào mấy thằng không đâu".
Cậu vừa dứt lời thì nhóc đeo kính đã đáp gọn như muốn cho xong chuyện: "Để tự sướиɠ".
Thi Hạ Dương suýt ngất xỉu.
Cậu xua tay: "Thôi thôi, đừng tìm tôi nữa".
Cậu lùi về sau hai bước nhìn nhóc đeo kính, cảm thán một câu thật lòng: "Cậu giỏi thật".
Nhóc đeo kính đã chẳng còn chỗ dung thân nữa rồi. Thực ra cậu định không cho bất kì ai biết, nhưng không cẩn thận bị chủ nhân cái bút nhìn thấy, giờ chuyện này đã truyền khắp lớp và có lẽ chuẩn bị truyền đi khắp trường.
Nhưng cậu nhóc vẫn không muốn nói, dù sao Thi Hạ Dương cũng đã giúp đỡ mình cơ mà.
Thi Hạ Dương nói: "Cậu lấy bút nó làm gì, cậu thích nó à? Người anh em này, thấy đeo kính tôi cứ tưởng cậu cận bình thường thôi, hóa ra cận nặng lắm rồi, lúc nhìn nó cậu tháo kính xuống hay sao?".
Thi Hạ Dương thấy người này còn chán đời hơn mình, tuy Uông Thịnh chơi chó thật nhưng ít ra hắn chỉ bắt cậu học chứ không lôi đầu cậu ra vệ sinh mà đánh.
Tuy đều là bắt nạt, nhưng tính chất không giống nhau.
Càng so sánh thì hình tượng Uông Thịnh càng trở nên to lớn trong lòng Thi Hạ Dương.
Nhóc đeo kính sắp khóc rồi, cực kì khó chịu: "Tôi không thích, sau này không thích cậu ấy nữa".
"Thế thì tốt, chùi mắt cho sạch, tìm người yêu thì phải nhờ may mắn mới được". Thi Hạ Dương đứng giảng giải như chuyên gia tình yêu đích thực. "Được rồi, về học đi, tôi cũng đi đây, vớ vẩn ở lại cậu thích tôi thì chết".
Cậu vừa cười hì hì vừa đẩy cửa ra ngoài, chuẩn bị chuồn đi chơi.
Nhưng tới tận cuối hành lang, sắp đến khu dạy học rồi mà Thi Hạ Dương vẫn chưa thấy nhóc đeo kính ra khỏi vệ sinh.
Cậu thấy sai sai, lại chạy về.
Cái khoảnh khắc thấy nhóc đeo kính đang nhoài người ra cửa sổ, Thi Hạ Dương nhanh chóng chạy đến kéo cậu nhóc xuống, mắng: "Cái đm, cậu đau khổ đến mức này cơ à? Nhảy lầu tự sát vì một thằng chó? Có điên quá không?".
Nhóc đeo kính sợ hết hồn, một lúc lâu sau mới nói nên lời.
Cậu nhóc nói: "Tôi, tôi không, không định tự sát, ban nãy cậu ấy quăng cặp sách tôi ra ngoài, tôi muốn đi nhặt về mà".
Thi Hạ Dương ngó ra ngoài cửa sổ – sao cậu quên được nhỉ, má nó đây là lầu một, tự sát cái con khỉ!
Thi Hạ Dương khó thở, tất cả là tại Uông Thịnh nên chỉ số thông minh của cậu mới bị hạ thấp đến mức này!