Hắn cười: "Biết nói thế này mà điểm ngữ văn vẫn dưới trung bình à?".
"... Đệch". Thi Hạ Dương trợn trắng mắt, nằm xuống, thấy chưa hả giận còn đạp hắn một cú.
Thi Hạ Dương làm coca suýt đổ ra giường, may là Uông Thịnh phản ứng nhanh, đỡ lấy lon coca ngay lúc cậu nằm xuống giường.
Thi Hạ Dương bảo: "Cậu uống coca ít thôi".
"Tại sao?".
"Diệt t*ng trùng".
Uông Thịnh đặt coca sang một bên, quay qua nằm đè lên người cậu, sờ thân dưới người kia qua lớp khăn tắm mềm mại, bật cười: "Ừ, uống ít lại, đỡ cho cậu không mang em bé được thì lại trách móc tôi".
Thi Hạ Dương phát hiện – bình thường mình trâu bò lắm, nhưng sao trước mặt Uông Thịnh thì lại chẳng làm nổi điều gì thế này?
Trên giường không đánh lại người ta, mà cãi cũng chẳng cãi lại.
Như thể đang dùng thị giác của bên thứ ba nhìn mình và Uông Thịnh làm chuyện phá quấy, cảm giác cực kì sâu sắc.
Uông Thịnh cười nhạo: "Đùa cậu thôi".
Thi Hạ Dương vốn đang đắm chìm trong ảo tưởng lại bị câu nói kia dội cho cả thùng nước lạnh, bực đến nỗi nhấc chân lên muốn đạp một cái, nhưng mắt cá chân lại bị túm gọn.
"Mông cậu không đau à?".
Đau chứ, đến mức Thi Hạ Dương muốn kêu cha gọi mẹ luôn.
Nhưng cậu không thể nói thế được, không thể rơi vào thế yếu trước mặt Uông Thịnh được.
"Đường đường một đấng nam nhi như tôi đây, tí đau đớn đã là gì?". Ngoài miệng Thi Hạ Dương thì hùng hồn nói thế, nhưng đau thì phải nhịn. "Theo tôi cậu cứ nghỉ một lúc đi, ba cậu về rồi đấy".
Uông Thịnh chẳng những không buông cậu ra, mà còn quay sang hôn một cái lên mu bàn chân cậu.
Uông Thịnh hôn dọc theo mu bàn chân, rê lên phía cẳng, tới tận giữa háng.
Chiếc khăn tắm đã bị vặn vẹo đến độ xộc xệch, nửa kín nửa hở trông lại càng mê người.
"Không điên". Hắn hôn một cái lên hai hòn trứng. Nhưng đến lúc Thi Hạ Dương nghĩ thằng nhóc này muốn tiếp tục làʍ t̠ìиɦ, thì Uông Thịnh lại đứng thẳng dậy.