Dù sao Uông Thịnh cũng là một học sinh xuất sắc – hắn giải đề rất trâu bò, giải người cũng trâu bò. Hắn coi Thi Hạ Dương như một đề toán mới mẻ trước nay chưa từng gặp.
Nhưng Uông Thịnh chính là kiểu người càng gặp khó càng quyết tâm phá giải, mà còn nhanh chóng nắm được mẹo làm bài.
Ví dụ như – ở phòng riêng nơi quán net hôm nọ, hắn gọi Thi Hạ Dương là bé cưng, phản ứng của cậu cũng chẳng mấy rõ ràng nhưng lại bị thâu tóm rất chuẩn.
Uông Thịnh biết, nếu gọi cậu bằng cái tên ấy, cậu sẽ hưng phấn vô cùng.
"Bé cưng ơi, đừng kẹp chặt thế nữa".
Thi Hạ Dương cúi đầu, cậu cố hít sâu rồi thả lỏng. Cảm giác y hệt như hồi đi tiêm lúc nhỏ, lúc chị y tá bắt đầu bôi cồn tiêu độc là cậu đã căng thẳng rồi, đến khi mũi kim hạ xuống thì một bên mông và cả cái chân cũng cứng ngắc.
"Ngoan". Uông Thịnh cảm nhận được rằng Thi Hạ Dương đã thả lỏng, ngón tay hắn cũng động đậy được.
Hắn mỉm cười hôn lên môi cậu như khen thưởng: "Giỏi quá".
Tim Thi Hạ Dương đập nhanh đến độ suýt ngất – cậu cực kì thích những câu nói theo kiểu bề trên thế này của Uông Thịnh.
Kết quả khi dỗ được Thi Hạ Dương là, lúc một ngón tay của Uông Thịnh đã được quyền tự do khuấy đảo bên trong, cậu cũng không tự chủ được mà hạ eo thấp xuống, mông vểnh cao hơn.
Cái này gọi là thiên phú dị bẩm.
Uông Thịnh bảo thế đấy.
Tiếp theo là ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba.
Mỗi lần một ngón tay mới chen vào, Thi Hạ Dương lại nghiến răng nghiến lợi. Nhưng sau khi thích ứng được, chẳng biết có phải do bắt đầu thấy sướиɠ hay không mà cậu lại níu gối rêи ɾỉ.
Trước nay cậu vẫn cho rằng mình rất thông minh, chỉ tại không chịu học nên thành tích mới kém mà thôi. Nhưng giờ cậu mới phát hiện, chút khôn vặt này chẳng là cái đinh gì trước mặt một người thông minh thực sự, dù so về trí tuệ hay so về dũng khí, cậu cũng không sánh bằng Uông Thịnh.
Nếu nhất định phải so, thì có lẽ cậu chỉ thắng được ở cặp mông vểnh thôi.
Không đúng, không phải mông vểnh hơn, mà là nhỏng mông lên cao hơn.
Thi Hạ Dương quay đầu nhìn Uông Thịnh, người kia đang nhắm mắt, si mê hôn thân thể cậu.
Chiếc áo rộng thùng thình vẫn chưa bị cởi ra hoàn toàn nhưng đã xốc lên tận nách, Uông Thịnh nằm đè trên người Thi Hạ Dương, tham lam liếʍ láp xương bả vai cậu.
Thi Hạ Dương đột nhiên phát hiện – hàng mi Uông Thịnh rất gợi cảm, không phải kiểu dài và dày như con gái nhưng vẫn rất gợi cảm, lúc nhắm mắt thì quyến cũ vô cùng.
Trái tim cậu như bị đóng đinh, cứ thế mê mẩn ngắm nhìn đến khi hắn đột nhiên mở mắt.
Hai người đối diện với nhau, Thi Hạ Dương ngẩn ngơ, ngay sau đó Uông Thịnh rướn lên hôn cậu.
Hắn nói: "Chắc được rồi đấy".
Thi Hạ Dương bị hôn đến độ ngơ luôn, ngẩng đầu hỏi: "A?".
Ngay lúc cậu thốt ra chữ "a" ấy, Uông Thịnh rút ngón tay ra.
Phía sau vốn được nhét đầy ứ ự giờ bỗng trở nên trống vắng, khắp xung quanh chỉ có tiếng thở dốc vì hưng phấn khiến lòng người ngứa ngáy.
Thi Hạ Dương thấy mình xong đời rồi, cậu cảm nhận được rất rõ rằng cơ thể mình đã thay đổi.
Cậu không muốn Uông Thịnh rút ngón tay ra ngoài.
Chỉ muốn tiếp tục được lấp đầy, tiếp tục bị khiêu khích.
Thi Hạ Dương cau mày, nhìn Uông Thịnh như đang oán trách.
Dĩ nhiên Uông Thịnh biết cậu nghĩ gì. Hắn lùi ra mép giường, vừa đứng nhìn Thi Hạ Dương với khuôn mặt vô cảm vừa tự cởi áo.
Trái tim Thi Hạ Dương bắt đầu loạn nhịp, cậu không kiềm chế nổi mà nhỏm dậy, vuốt ve thân thể hắn.
Từ eo tới trước ngực, rõ vụng về, cuối cùng ôm một cái.
Thi Hạ Dương giạng chân ra để Uông Thịnh đứng giữa hai chân mình, dán mặt vào bụng hắn, rủ mắt xuống là thấy được thứ căng phồng dưới lớp quần jean nơi hạ bộ.
"Giúp tôi cởi đi". Uông Thịnh nói.
Giọng hắn truyền xuống, Thi Hạ Dương ngẩng đầu nhìn.
Uông Thịnh khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, cố dằn nỗi si mê, không muốn để lộ tất cả lòng mình trước Thi Hạ Dương.