Lục Chi đi vào phòng bếp để mang bữa sáng ra cho anh, hôm nay cô làm món cháo thịt nạc, một chiếc bánh bao nhỏ và một cốc sữa đậu nành do chính tay cô tự đánh, cô cũng không biết anh có thích hay không.
Lục Chi đưa cho anh một cái bát, “Em không biết anh thích ăn cái gì, nên em chỉ làm đơn giản vậy thôi. Anh thích ăn cái gì thì cứ nói với em, sau này em sẽ làm cho anh ăn.”
Vừa nghe thấy những lời mà cô nói, Giang Ngộ đã quay sang nhìn cô. “Anh không phải loại người kén ăn, em làm món gì thì anh ăn món đó.”
Lục Chi cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ, cô không thể tin được một người đàn ông như vậy lại trở thành chồng của mình, thậm chí giọng nói của anh còn dễ nghe như vậy, Thượng đế đã giành một sự ưu ái rất lớn cho anh…
Cô có cảm giác người đàn ông này hoàn hảo không có gì để chê cả.
Sau khi ăn sáng xong, Giang Ngộ đang chuẩn bị rời khỏi nhà, thì Lục Chi lại gọi anh lại, hỏi một câu. “Tối nay anh có về nhà ăn cơm không? Nếu anh quay về ăn tối thì em sẽ nấu cơm cho anh.”
Buổi trưa bọn họ đều ăn luôn ở đơn vị, chính vì vậy cô chỉ làm được bữa tối.
Hiện tại Lục Chi không có việc gì làm, cô đã nghỉ việc, cũng chưa có ý định tìm công việc mới, ở thủ đô mấy năm nay cô đã dành dụm được không ít tiền, trong nhà lại không cần số tiền đấy, nên cô có thể để bản thân thư giãn trong một khoảng thời gian dài.
Không có việc gì làm, nɠɵạı trừ việc đọc tài liệu và nghiên cứu thì cô chỉ còn cách mày mò nấu nướng.
Giang Ngộ đang đổi giày, vừa nghe được lời mà cô nói anh cũng gật đầu một cái. “Được.”
Lục Chi cảm thấy rất vui vẻ
Cô còn tiễn anh ra tận cửa.
Sau khi Giang Ngộ rời khỏi nhà, Lục Chi quay lại ghế sô pha, nằm xuống nghĩ thầm, không biết Giang Ngộ có phải người không có tật xấu nào hay không?
Hình như không giống lắm.
Nếu nói không có bệnh gì ẩn trong người thì đúng là khó tin, nhưng trước khi kết hôn, hai người bọn họ đã đi kiểm tra sức khoẻ, cả hai đều khỏe mạnh.
Thời điểm đi khám sức khoẻ trước khi kết hôn, bác sĩ còn phát axit folic, nói khi nào mang thai thì có thể uống cái này.
Lại nhắc đến chuyện có bầu, khi hai người vừa kết hôn, hai bên gia đình cũng nói bây giờ hai người bọn họ không còn trẻ nữa, lấy nhau xong có thể suy nghĩ đến việc mang thai luôn.
Bọn họ nên nỗ lực hơn một chút, tranh thủ có con có cái trong năm nay luôn.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến đêm tân hôn ngày hôm qua, là Lục Chi lại hận không thể tát vào mặt mình một cái. Lúc đó sắp thành công đến nơi rồi, kết quả cô lại kêu gào đau đớn, nếu không Giang Ngộ đã sớm cắm vào bên trong đó rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Chi lại tìm một số tư liệu liên quan đến chuyện này do một người bạn thân đã gửi cho cô trước đó, cô muốn thử nghiên cứu xem ngày hôm qua hai người làm sai ở bước nào.
Có phải là do giai đoạn đầu hai người đã làm không tốt, nếu không tại sao lại đau đớn đến như vậy.
Cô quyết định gọi điện hỏi thử cô bạn thân của mình, cô ấy vừa nghe xong đã bị cô chọc đến bật cười. “Đó là vì ông xã của cậu thật sự rất lợi hại. Của anh ta to quá nên cậu mới đau như vậy, nhưng cậu không thể nhẫn nhịn chịu đựng một chút hay sao? Đau một lần nhưng sướиɠ cả đời không phải tốt hơn à?”
Lục Chi hối hận muốn chết, cô thầm nghĩ nếu đêm nay có thể tiếp tục, thì cô sẽ cố gắng chịu đựng. Cô phải kiên trì cố gắng để anh cắm được vào bên trong, nếu không hai người sẽ bị mắc kẹt mãi ở chỗ này.
Lục Chi vẫn đang xem xét một số tài liệu học tập, phim khiêu dâm, không cần mã vẫn có thể xem được.
Cô vẫn thắc mắc không hiểu tại sao một người đàn ông như Giang Ngộ lại coi trọng cô?
Cô bạn thân lại đưa ra lời phân tích, “Tớ cũng không hiểu tại sao cậu lại may mắn đến vậy, chúng ta đã sống đến từng tuổi này rồi, nhưng vẫn không biết gì về mấy chuyện nam nữ, vẫn giống như một người bình thường. Tớ đã đọc rất nhiều ŧıểυ thuyết, đúc rút ra được không ít kinh nghiệm sống, theo phân tích của tớ thì có lẽ trước kia ông xã của cậu từng bị phụ nữ lừa dối trong chuyện tình cảm, có thể là do bạn gái là hoa khôi trong trường đại học đã bỏ rơi anh ta, sau đó đi ra nước ngoài cùng người khác. Từ đó anh ta nản lòng thoái chí, không còn muốn tiếp xúc với phụ nữ nữa. Hiện tại anh ta cũng đến tuổi lấy vợ sinh con rồi, người trong nhà thúc giục, đúng lúc này anh ta lại gặp được cậu.”