Sau đó Giang Ngộ bế cô lên, để cô quay lưng về phía mình, anh còn ép cô cúi người xuống, sau đó đè cô lên gương phòng tắm. Anh đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, để nó đi dạo một vòng trên cặp mông của Lục Chi, sau khi đi dạo xong thì trực tiếp cắm vào bên trong.
Đứng đối diện với gương trong phòng tắm làm chuyện này.
Lục Chi chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy dáng vẻ lúc bị đυ. của mình, vẻ mặt của cô trông không thoải mái cho lắm, nhưng thật ra bên trong bị anh va chạm đến mức sung sướиɠ không thôi.
Giang Ngộ cũng nhìn thấy hình ảnh hai người đang làʍ t̠ìиɦ qua chiếc gương đó, dươиɠ ѵậŧ của anh kéo căng ŧıểυ huyệt của Lục Chi, anh có thể nhìn thấy rõ, âm đa͙σ nhỏ bé của cô đang chứa đựng dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình.
Âm đế bị anh ấn đến mức sưng đỏ, hai tay của anh vẫn xoa nắn cặp vυ" của cô, bên dưới vẫn đang va chạm liên tục vào ŧıểυ huyệt của cô, phát ra những âm thanh bạch bạch bạch.
Lục Chi bị cắm vào sâu bên trong, cô thoải mái rêи ɾỉ không ngừng.
Mặc dù Lục Chi không dám kêu rên ra tiếng gì quá da^ʍ đãиɠ, nhưng khi Giang Ngộ bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong cơ thể của cô, cô lại không thể kiềm chế được bản thân nữa, cô càng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ thì Giang Ngộ lại càng dùng sức đυ. cô mạnh hơn.
Có lẽ tất cả những người đàn ông trên thế giới này đều thích nghe tiếng giường kêu cót két.
Cô càng kêu, quả nhiên Giang Ngộ lại càng ngày càng va chạm mạnh hơn, chẳng khác gì một cái máy đóng cọc.
...
Thời điểm Lục Chi tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Trong nhà này, người vợ hiền người mẹ tốt lại chính là Giang Ngộ.
Cô cũng không biết Giang Ngộ có ý định trả hàng hay không, hiện tại vẻ ngoài của Lục Chi đúng là lừa người dối mình, mọi người đều biết cô là một người rất dịu dàng, rộng lượng, đúng chuẩn hình tượng vợ hiền mẹ tốt.
Nhưng bản thân cô lại lười biếng không chịu được, hồi trước cô vẫn còn sống một thân một mình, cuối tuần được nghỉ cô còn có thể nằm nguyên một ngày.
Cô cảm thấy ít nhất mình cũng có thể kiên trì giả vờ được một tháng, hiện tại thì tốt rồi, kết quả chưa bao lâu đã bị Giang Ngộ nhìn thấy bộ mặt thật của mình.
Nhưng Lục Chi cũng cảm thấy cuộc sống tìиɧ ɖu͙© như vậy quá xấu hổ, không biết có phải do hai người mới kết hôn hay không mà tại sao lại vô lý đến như vậy.
Ba ngày liên tiếp, Lục Chi đều cảm thấy phía dưới của cô tê tê dại dại, cô cũng không còn là một người phụ nữ trẻ tuổi nữa, thể lực không tốt, nhưng cô lại không kiềm chế được tinh thần trẻ trung trong người của mình, ở tuổi này rồi mà còn có ham muốn tìиɧ ɖu͙© nhiều đến như vậy.
Cô cảm thấy mình rất đói khát, bị ông xã nhà mình đυ. đến thoải mái, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn thấy không đủ.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được, nếu ngày nào cũng làʍ t̠ìиɦ như bây giờ, cô cảm thấy một trong hai người bọn họ chắc chắn sẽ có người bị hư thận.
Cô kể chuyện này cho bạn thân của mình nghe, cô bạn thân của cô cũng tỏ ra thấu hiểu. “Chuyện này thật sự không nên trách cậu, dù sao đi chăng nữa thì cậu cũng đã bước đến tuổi này, không phải người xưa đều nói, phụ nữ ba mươi tuổi như hổ hay sao. Hiện tại cậu đang ở trong trạng thái này, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, làm đến mức hoa huyệt chảy đầy nước, nếu không sau khi kết hôn mấy năm, ông xã của cậu vừa nhìn thấy cậu đã sợ đến mức hai chân run rẩy đấy.”
Sau khi nghe được những lời này, Lục Chi bị dọa đến mức sợ hãi, bạn thân của cô còn kết hôn trước cô mấy năm liền.
“Thật hay giả vậy?”
“Tớ nói thật đấy, thời điểm mới kết hôn, vợ chồng nhà tớ cũng làm bừa làm bãi như vậy, Sau này ông xã nhà tớ cứ nhìn thấy tớ là sợ, nói chân mềm nhũn, lần trước còn đóng cửa phòng ngủ chính không cho tớ đi vào bên trong cơ, anh ấy nói anh ấy sợ tớ muốn chết.”
Lục Chi: "..."
Chỉ cần nghĩ đến mấy năm nữa, cô và Giang Ngộ cũng rơi vào tình trạng này là cô lại cảm thấy sợ hãi.
...
Một tuần trước khi kỳ thi công chức của Lục Chi chính thức bắt đầu, Giang Ngộ đều đến giúp cô ôn tập vào mỗi buổi tối.
Lục Chi có một điểm yếu trí mạng, đó chính là cô không giỏi phán đoán logic cho lắm.
Nhưng phần thi logic này lại chiếm tỉ lệ khá lớn trong bài thi công chức lần này của cô, chính vì vậy mấy thứ Giang Ngộ ôn tập cho cô đều liên quan đến chuỗi logic và cách phân tích.
Lục Chi còn có một tật xấu nho nhỏ nữa.
Nếu Giang Ngộ mặc quần áo ngủ đến ôn tập cho Lục Chi, cô sẽ không thể nào tập trung được, nhìn đồ ngủ của anh sắc tình như vậy, cô làm gì còn tâm tư ôn tập nữa.
Nhưng chỉ cần Giang Ngộ mặc đồng phục, đặc biệt là kiểu quần áo dành cho mấy người cán bộ già, thì cô lại cảm thấy cô có thể làm được.
Lục Chi nghĩ như vậy, “Thời điểm anh mặc quần áo kiểu như vậy trông anh rất nghiêm túc và đáng sợ nha, lúc đó anh sẽ khiến em có cảm giác nguy hiểm. Một khi nhìn thấy anh, em liền cảm thấy sợ hãi, lúc đó sự chú ý của em sẽ đổ dồn vào việc ôn tập”
Giang Ngộ: “...”
Đây đúng là một loại áp lực mà không phải người bình thường nào cũng có, nếu anh mặc quần áo ngủ thì sẽ không có lực áp bách, nhưng khi mặc trang phục nghiêm túc một chút, thì Lục Chi lại có cảm giác mình đang bị anh bắt lại và thẩm vấn, đúng là quá đáng sợ mà.
Giang Ngộ cũng không còn cách nào khác, để dạy bà xã nhà mình học, cứ về nhà là anh lại phải mặc đồng phục, trông rất quy củ.
Ngay cả những ngày cuối tuần không cần phải đi làm, anh vẫn phải mặc đồng phục để giúp đỡ bà xã nhà mình.
Ngày tháng trôi qua một cách nhanh chóng, cuối cùng cũng đã đến ngày thi.
Lục Chi cảm thấy mình căng thẳng đến mức sắp chết, nếu chưa kết hôn, thì cô cảm thấy mình thi trượt cũng không sao, không đậu thì năm sau lại thi lại.
Nhưng bây giờ cô đã kết hôn với Giang Ngộ, lần trước còn ăn cơm cùng nhiều vị phu nhân như vậy, nếu tin tức cô thi trượt công chức bị truyền ra ngoài, bọn họ sẽ nói cô Giang không thi đỗ, lúc đó mất hết cả mặt cả mũi!
Cô lo lắng đến mức không tài nào ngủ nổi, ngày hôm qua Giang Ngộ đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho cô, tất cả những giấy tờ liên quan và các loại bút mực cần thiết cho kỳ thi đều đã được chuẩn bị cẩn thận. Chỉ chờ đến khi trời sáng đưa cô đến phòng thi.